Chương 38: (Vô Đề)

Vào tháng Ba, cả ngọn núi bắt đầu xanh mướt, những búp lá non tơ tươi mới đã nhú lên trên cây trà. Từ ngày dâng tách trà bái sư và gọi một tiếng "sư phụ", đến nay đã hơn hai mươi ngày.

Suốt hơn hai mươi ngày này, Khương Nhất Nguyên ngày nào cũng dậy sớm. Đầu tiên vào rừng nhặt một gùi củi chất đầy bên cạnh bếp đất. Sau đó, cậu kéo nước từ giếng để tưới rau, rải cám cho gà ăn, rồi quét dọn sân vườn. Buổi trưa sau khi ăn xong, lão Ngô dạy cậu cách leo cây. Nhờ đôi chân vừa dài lại khỏe mà cậu học rất nhanh, chỉ sau vài ngày đã có thể leo lên trèo xuống thoăn thoắt như một con khỉ.

Cái chân gãy của lão Ngô lành rất nhanh. Sau khi đi tháo tấm nẹp và thay thuốc ở ngọn núi kế bên, lão lại có thể đi lại thoăn thoắt như trước. Mỗi sáng, lão đều xách một giỏ tre nhỏ vào rừng hái nấm. Nấm dại đầu xuân tươi ngon vô cùng, hội tụ tinh hoa của trời đất bốn mùa, là một món quà mà không một loại thực phẩm chế biến nhân tạo nào có thể sánh bằng.

Trước khi mặt trời lặn mỗi ngày, Khương Nhất Nguyên sẽ men theo con đường núi đi xuống. Cậu đi một mình, tay đút túi, chậm rãi dạo bước trên con đường gập ghềnh khúc khuỷu. Cậu đi xuống chân núi, rồi lại quay ngược trở về. Cậu đã quá quen với đường núi vào ban đêm nên chẳng cần đèn lồng tre soi lối nữa.

Một chuyến đi như vậy mất khoảng bốn, năm giờ, buổi chiều xuất phát, khi quay về thì đã khuya. Dưới ánh trăng sáng, thanh niên khẽ đẩy hàng rào tre, bước qua đám gà đang ngủ say, đi ngang qua cửa sổ nơi có thể nghe rõ tiếng ngáy to của lão Ngô rồi trở về căn phòng đơn sơ của mình và đi ngủ.

Cậu cần đi hết một lượt con đường núi mỗi ngày để tiêu hao khoảng thời gian rảnh rỗi quá nhiều.

Có những lúc không ngủ được, Khương Nhất Nguyên sẽ leo lên cây, ngồi trên một cành cây mà thả hồn. Những lúc như thế, cậu lại thèm một điếu thuốc. Nhưng thuốc lá là thứ không thể nghĩ tới, chỉ một ý nghĩ thoáng qua cũng đủ g**t ch*t cậu. Thế là Khương Nhất Nguyên đã mua rất nhiều kẹo bạc hà ở dưới núi, cứ hễ trèo lên cây là lại ngậm một viên.

Ở trên núi không có sóng, mọi người đều không sử dụng điện thoại di động, việc liên lạc chỉ dựa vào người hoặc xe máy. Mỗi ngày sau bữa ăn, những người ở các ngọn núi khác nhau sẽ cưỡi con xe cũ kỹ đi thăm bạn bè, tán gẫu dăm ba câu rồi uống trà.

Điện thoại của Khương Nhất Nguyên đã lâu không được bật. Chỉ có vào mỗi buổi chiều Chủ nhật, cậu mới mang theo điện thoại xuống núi trả lời vài tin nhắn và cuộc gọi. Cậu vẫn không kìm lòng được mà nhấn vào ảnh đại diện lẫn trang cá nhân của Thẩm Thư Lâm để xem mình có bị xóa kết bạn hay chưa. Cậu cũng không nhịn được lại đặt mua hoa sắn dây khô trên mạng và gửi đến văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm Thị.

Có lúc cậu cảm thấy những ngày tháng sống trên núi quá dài, quả thật vô cùng khó chịu, nhưng tin vui là lão Ngô đã bắt đầu dạy cậu về trà.

Sau khi chân lành, lão dẫn Khương Nhất Nguyên đi khắp các ngọn đồi để thưởng trà.

Khương Nhất Nguyên không thể nhận ra sự khác biệt. Tước đây cậu có thể cảm nhận được vị ngọt ngào của trà Băng Đảo, nhưng bây giờ khi uống lại nó, cậu chỉ thấy vị đắng.

Cậu xin sư phụ dạy mình làm trà chứ không muốn học uống trà.

Lão đáp: "Uống trà còn chưa đến nơi đến chốn thì sao có thể làm ra trà ngon?"

Khương Nhất Nguyên đành lùi một bước, hỏi đối phương cách uống trà, làm sao để phân biệt được các loại hương và dư vị khác nhau, làm thế nào chỉ cần uống là có thể nhận ra đó là trà của vùng núi nào.

Lão chỉ nói: "Uống trà thì bí quyết cái nỗi gì? Cứ thế mà uống thôi. Làm nhiều tự khắc sẽ biết phân biệt. Bớt dùng mấy cái mẹo khôn vặt đi, cứ thành thật mà uống."

Khương Nhất Nguyên đành làm theo những gì ông lão nói.

Sau hơn một tháng, cậu dường như có thể cảm nhận được một chút khác biệt, nhưng vẫn chưa quá rõ ràng, không thể dùng ngôn từ để diễn tả mà phần nhiều là một loại trực giác.

Và rồi, lão Ngô bắt đầu dạy cậu cách pha trà.

Dụng cụ pha trà là loại ấm bạch sứ 120ml phổ biến nhất. Quá trình bắt đầu từ việc đánh thức trà từ khô sang ướt, sau đó đến thêm nước và chiết trà ra. Tốc độ rót nước, thời gian ủ, tốc độ rót ra đều được thực hiện một cách nghiêm ngặt và chính xác. Việc rót trà từ ấm nóng đòi hỏi kỹ thuật. Khương Nhất Nguyên đã bị bỏng rất nhiều lần, cả hai tay đỏ rực, phồng rộp tới tróc cả da, cũng làm vỡ mất mấy cái chén khải.

Cậu không hiểu lắm, bèn hỏi sư phụ: "Trước đây khi pha trà, chẳng phải chỉ cần vốc bừa một nắm rồi rót nước vào là được ạ? Sao bây giờ lại có nhiều quy tắc như vậy?"

Lão Ngô đáp lại đầy triết lý: "Lúc ban đầu nhìn núi là núi, lúc cuối cùng nhìn núi vẫn là núi, liệu có giống nhau được không?" Thấy chàng trai trẻ vẫn chưa hiểu, lão chọn lối giải thích đơn giản hơn: "Tôi đã pha trà mấy chục năm rồi. Dù pha thế nào đều nằm trong tầm kiểm soát của kinh nghiệm, hương vị và chất lượng làm ra đều như nhau. Cậu làm được không?"

Lão lại nói: "Đừng hỏi tại sao, làm nhiều hỏi ít. Trà đạo chính là như vậy."

Khương Nhất Nguyên không hỏi nữa, tập trung luyện pha trà. So với việc uống trà, cậu thực sự muốn học cách pha hơn. Bởi biết đâu sau này cậu sẽ có cơ hội pha cho người đó một tách trà.

Đến cuối tháng Ba, cả người Khương Nhất Nguyên trở nên căng thẳng, chìm trong một trạng thái vừa mong đợi vừa lo lắng.

Cậu đã nhiều lần hỏi lão Ngô để xác nhận. Lão nói rằng gần 10 năm nay, năm nào ông chủ Thẩm cũng đến.

Những ngày cuối tháng Ba, đồi chè trở nên náo nhiệt vô cùng. Những người nông dân trồng chè vừa ngâm khúc dân ca, vừa trèo lên cây hái những búp lá tươi non. Khắp núi đồi đều tràn ngập sức sống của mùa xuân sớm và niềm vui được mùa.

Khương Nhất Nguyên đứng trên thân cây hái theo tiêu chuẩn một búp hai lá mà sư phụ đã dạy. Cậu chưa thạo nên hái rất chậm. Trong khi cậu mới hái xong một cây, lão Ngô đã hái xong tận năm cây.

Đối phương không hối thúc cậu. Trong việc liên quan đến trà, lão chưa bao giờ vội vàng.

Khi hoàng hôn buông xuống, sân nhà đầy ắp những mẹt tre phẳng miệng, lá non hái vào ban ngày được trải đều trên đó. Lão Ngô nói bước này gọi là "phơi tái", sử dụng ánh nắng dịu nhẹ để hong khô bớt độ ẩm trong lá non.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!