Chương 37: (Vô Đề)

Mùng sáu Tết, tại làng Băng Đảo, thị trấn Mãnh Khố.

Lão Ngô ngậm tẩu thuốc, cười híp mắt nhìn chàng trai trẻ đang quét phân gà trong sân: "Có ở đây lỳ lợm với ông già này cũng vô ích thôi. Đừng phí sức nữa, mau về nhà với ba mẹ đi."

Khương Nhất Nguyên mặt không đổi sắc, thản nhiên đặt chổi và đồ hốt rác sang một bên rồi lại bưng chậu thức ăn cho gà trên bàn lên rắc một vòng cám xuống đất. Ngay lập tức, cả đàn gà trong sân "cục cục cục" chạy ào đến mổ mồi.

Lần đầu tiên quét phân gà, cậu đã buồn nôn đến mức quét xong phải ra suối rửa tay hơn 10 phút, suýt nữa thì chà tróc cả da tay, cuối cùng bị lão Ngô cười cho một trận không thương tiếc.

Cậu nói: "Cứ cho cháu thử xem sao, dù sao ông cô đơn, cháu cũng cô đơn, cho cháu thuê một gian phòng thì có sao đâu. Cháu còn có thể giúp ông nhặt củi nhóm lửa nữa." Mấy ngày nay, lão Ngô đều cho cậu ăn một bữa trưa, mà cậu cũng đã học được cách nhóm lửa ra dáng ra hình.

"Ai cô đơn? Cậu cô đơn thì có, đừng có lôi cả ông đây vào." Lão Ngô cười khẩy. "Lão già đây sống vui vẻ lắm nhé, rảnh rỗi lại đi hết quả đồi này đến quả đồi khác thăm nhà hàng xóm uống trà, cuộc sống thoải mái vô cùng."

Ông lại nói: "Được rồi, đi mau đi, kẻo lát nữa trời tối bây giờ."

Khương Nhất Nguyên đặt chậu thức ăn xuống, kéo một thùng nước từ giếng trong sân lên rửa sạch tay. Cậu đáp vỏn vẹn một câu "mai gặp lại" rồi dứt khoát trèo qua hàng rào tre đi xuống núi.

Mấy ngày nay Khương Nhất Nguyên đều trọ tại một nhà nghỉ nhỏ dưới chân núi. Mỗi buổi sáng khi trời còn chưa tỏ, cậu lại đi bộ lên núi một mình, mang theo cả sương sớm và hơi lạnh. Có những lúc đường đi lầy lội trơn trượt, thanh niên cũng không dùng cành cây để làm gậy chống, chỉ lẳng lặng bước đi, ngã thì cứ ngã thôi.

Đến trưa cậu sẽ có mặt ở nhà lão Ngô cho gà ăn, quét phân, đặt bó củi nhặt được trên đường cạnh bếp lò rồi ngồi xổm xuống đất nhóm lửa. Ăn cơm xong, ông lão lại đuổi cậu, giục cậu mau về nhà. Cậu lại cứ thế lỳ lợm như cũ.

Trước khi mặt trời lặn, cậu lại xuống núi một mình. Con đường rất dài, một chuyến đi về mất trọn cả ngày từ lúc trời sáng đến khi tối mịt. Đôi khi ngẩng đầu lên sẽ thấy vầng dương đỏ rực, ráng chiều đang từ từ chìm xuống dưới đường chân trời, và rồi khu rừng chỉ còn lại bóng tối cùng giá lạnh.

Lão Ngô định đưa cho cậu một chiếc đèn lồng tre, nhưng cậu không nhận. Thanh niên sẽ lại nhớ đến hai chiếc đèn lồng tre khác treo trên tay lái xe máy đung đưa theo gió như hai vì sao sáng trong đêm đen. Còn có chiếc đèn đặt trên bậc thềm hiên nhà, cùng cả chiếc đèn nằm giữa những khóm hoa ở sân vườn.

Khương Nhất Nguyên chẳng dám nghĩ thêm nữa, bởi nó sẽ g**t ch*t cậu mất.

Hôm nay trời tối sớm, Khương Nhất Nguyên kéo chặt khóa áo, đút hai tay vào túi rồi thong thả bước xuống núi. Mới đi được vài trăm mét, cậu đã nghe thấy tiếng gọi mơ hồ. Tiếng gọi bị gió cuốn đi, đứt quãng vọng lại lúc có lúc không.

Khương Nhất Nguyên dừng bước lắng nghe. Nhận ra tiếng gọi phát ra từ phía sau lưng, ai kia lập tức quay trở lại. Lần này cậu đã có thể nghe rõ đó là giọng của lão Ngô, dường như đang kêu cứu.

Cậu chạy theo hướng phát ra thanh âm, vòng qua căn nhà đất rồi tìm thấy đối phương ở dưới một gốc cây trà. Ông lão đang ôm bắp chân, vẻ mặt đau đớn không ngừng r*n r*: "Mau… mau đỡ tôi dậy… Tôi bị ngã từ trên cây xuống…"

Khương Nhất Nguyên bước đến đỡ lão, ngạc nhiên hỏi: "Ông trèo lên cây làm gì thế? Bây giờ có phải mùa hái chè đâu."

Mặt lão Ngô đẫm mồ hôi nhưng vẫn nắm chặt tẩu thuốc: "Lên đó ngồi bắn bi thuốc thôi. Chết dở, hình như gãy chân mất rồi."

Khương Nhất Nguyên hỏi: "Thế thì phải làm sao ạ? Cháu gọi 120 nhé? Đường núi dốc thế này, xe cứu thương có lên được không?"

"Gọi cái gì mà gọi, gãy cái chân thôi mà." Lão Ngô được cậu dìu về phía căn nhà đất, đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn mạnh miệng, "Dân làm chè chúng tôi ngày nào chẳng trèo lên trèo xuống, có ai mà chưa từng gãy chân vài lần."

Thấy người kia kinh ngạc, lão tiếp lời. "Bên quả đồi kế bên có một thầy lang họ Lý, mỗi khi chúng tôi gãy chân đều tìm ông ấy. Cậu lấy xe máy chở tôi đi một chuyến là được."

Khương Nhất Nguyên dắt chiếc xe máy từ trong sân ra, đỡ lão Ngô lên xe, treo một chiếc đèn lồng lên ghi

-đông rồi bắt đầu lái xe xuống núi.

Cậu lo lắng cho vết thương của lão Ngô. Nhưng khi nhìn ánh sáng mờ ảo của chiếc lồng đèn, cậu lại nhớ đến sự ngọt ngào của tiết Thanh minh năm ngoái. Lồng ngực bỗng nhói lên như có dao đâm khiến Khương Nhất Nguyên khó thở. Cậu th* d*c mấy hơi rồi tăng tốc lao xuống núi.

Lão Ngô kinh hãi la lên: "Chậm lại, chậm lại! Thằng nhóc này, chạy xe liều thế, chán sống à!"

Khương Nhất Nguyên nghe giọng ai kia vẫn sang sảng đầy nội lực thì yên tâm phần nào, dần giảm tốc độ lại. Cậu hít một hơi thật sâu, luồng khí lạnh tràn vào lấp đầy buồng phổi khiến cả người lạnh toát.

Cậu nói: "Đau chết mất."

"Người bị ngã là tôi đây này, cậu đau cái gì?" Lão Ngô ngạc nhiên nói, "Cậu lái chậm thôi, đừng vội, lần này ngã nhẹ thôi. Haiz, sớm biết cậu chạy xe liều thế này, tôi thà tự mình nhảy lò cò sang đồi bên cạnh tìm thầy lang Lý còn hơn."

Khương Nhất Nguyên gắng gượng bình tĩnh lại, đáp trả một câu: "Yên sau của cháu chỉ để chở trai đẹp thôi, ông tưởng cháu muốn chở ông lắm à?"

Miệng thì nói vậy nhưng tay lại tăng tốc, phóng về phía quả đồi bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!