Sáng hôm sau, Khương Nhất Nguyên thức giấc trong ký túc xá, đầu óc trống rỗng sau cơn say. Cậu ngồi dậy, lờ mờ nhớ rằng đêm qua đã xảy ra một chuyện rất quan trọng nhưng nhất thời chưa thể nghĩ ra được.
Vừa rút điện thoại định nhắn tin cho Thẩm Thư Lâm như thường lệ, đầu ngón tay bỗng khựng lại, mọi chuyện đêm qua chợt hiện về rõ mồn một.
"Chúng ta chỉ có thể đi đến đây thôi." Giọng người đàn ông dịu dàng lại ẩn chứa nét quyết đoán.
Vốn cậu đã lường trước được kết cục này. Thế nhưng, bất kể từng mường tượng trong lòng vô số lần cũng không thể sánh với cảm giác khi nghe trực tiếp những lời nói ấy. Cậu điên cuồng lao tới hôn, c*n m*t, ôm chặt, nhưng lại nghiến chặt răng, không thốt ra nổi một lời van xin.
Họ đã chia tay rồi.
Khương Nhất Nguyên từ từ hạ điện thoại xuống.
Trình tự sinh hoạt vẫn như bình thường: Rời giường, rửa mặt, thay quần áo rồi thu dọn vài thứ, chuẩn bị đi đến phòng vẽ. Vẻ mặt thanh niên không khác gì thường ngày, tai nghe loáng thoáng mấy người bạn cùng phòng đang trò chuyện, bước chân bỗng sững lại: "Gì cơ?"
Một người bạn nhìn ai kia với ánh mắt kỳ lạ: "Email ấy, mày chưa xem thông báo của ban cố vấn à?"
"Email gì?"
"Cố vấn yêu cầu điền cái link gì đấy để hoàn thiện thông tin học vụ, đã gửi hết vào email sinh viên của mọi người rồi." Bạn cùng phòng đáp. "Mau làm đi, trong hôm nay phải hoàn thành."
Email sinh viên…
Khương Nhất Nguyên không nói gì ngồi lại trước bàn, mở laptop rồi đăng nhập vào trang web của trường. Các ngón tay cậu lướt nhanh, lội qua rất nhiều tin tức và thông báo, cuối cùng cũng tìm thấy email của mình rồi đăng nhập.
Trong hòm thư có một email chưa đọc từ hơn bốn tháng trước.
Cậu bấm vào, nội dung rất đơn giản, chỉ vỏn vẹn một câu thơ với mười sáu chữ.
"Từ đây chẳng còn thiết tha yêu đêm đẹp, mặc cho trăng sáng soi lầu Tây*."
(Chú thích: Nguyên văn "," (Tòng thử vô tâm ái lương dạ, Nhậm tha minh nguyệt hạ tây lâu). Đây là hai câu thơ trích từ bài 《》(Gửi người) của nhà thơ Trương Bột thời Vãn Đường. Ý thơ thể hiện nỗi sầu muộn, cô đơn sau khi chia ly, từ nay không còn lòng dạ nào thưởng thức đêm đẹp, mặc cho trăng sáng cứ thế lặn về phía tây.)
Phần chữ ký bên dưới ghi tên người gửi, địa chỉ công ty, số fax, tất cả đều do hệ thống email của công ty tự động tạo. Chỉ có một câu ngắn gọn do chủ nhân email tự đặt ở góc dưới bên phải màn hình, vỏn vẹn bốn chữ "Thuận tụng thi kỳ*".
(Chú thích: Nguyên văn "
". Đây là một lời chúc trang trọng, thường dùng ở cuối thư từ, có nghĩa là "Kính chúc vạn sự trong thời điểm hiện tại đều tốt lành, may mắn".)
Khương Nhất Nguyên tra cứu câu thơ đó, rất nhiều kết quả hiện ra. Cậu nhấp vào xem từng cái một, lại đọc phần chú thích một lúc lâu trên một trang web về thơ văn cổ, mãi mới hiểu được ý thơ.
Thanh niên nhìn chằm chằm câu thơ đó, chợt có chút buồn cười. Cậu từng nghĩ với phong cách của Thẩm Thư Lâm, chắc chắn email chia tay sẽ rất ngắn gọn, đi thẳng vào trọng tâm chẳng hề vòng vo. Ai ngờ lại là một câu thơ vừa mơ hồ vừa ẩn dụ thế này.
Có lẽ lúc đó người đàn ông vẫn chưa hoàn toàn quyết tâm chia tay nên mới gửi một câu thơ lấp lửng như vậy. Quãng đường 4,000 dặm kia đã tạo ra một lối thoát cho mối quan hệ của cả hai, đồng thời giúp họ hàn gắn tạm thời. Nhưng câu nói đêm qua lại quá đỗi rõ ràng, chẳng hề có chút mơ hồ nào.
Lần này, Thẩm Thư Lâm thực sự đã hạ quyết tâm phải chia tay với Khương Nhất Nguyên.
Thanh niên nhìn chằm chằm bốn chữ "Thuận tụng thi kỳ", ngồi lặng mất một lúc. Điện thoại bỗng nhận được tin nhắn mới. Thẩm Thư Lan hỏi khi nào cậu sẽ đến phòng vẽ, cô muốn nhờ sư phụ chỉ bảo bức tranh mới của mình.
Trong tin nhắn, đối phương cứ gọi "sư phụ, sư phụ, sư phụ" không ngớt, còn khoe rằng bản thân tự thấy đã có bước tiến vượt bậc, xin sư phụ xem giúp.
Nhìn tin nhắn, Khương Nhất Nguyên vô thức thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông chưa nói với gia đình về chuyện họ chia tay. Nhưng nghĩ lại, cậu bật cười. Với tính cách của Thẩm Thư Lâm, chắc chắn anh sẽ không rêu rao chuyện tình cảm của mình khắp nơi cho cả thế giới biết.
Thanh niên cảm thấy bản thân vẫn khá bình thản. Đầu tiên đến phòng vẽ xem tranh của Thẩm Thư Lan cẩn thận phân tích, chỉ dẫn một hồi, tiếp theo cũng bình tĩnh đi trả sách, mượn sách ở thư viện, điền vào link mà cố vấn yêu cầu, thậm chí còn dọn dẹp phòng vẽ, bình tĩnh ăn uống, ngủ nghỉ.
Mọi thứ không khác gì ngày thường, chỉ có điều, cậu không dám nhìn vào điện thoại.
Đến trưa hôm sau, Khương Mạnh Long gọi điện tới.
"Nghe nói buổi triển lãm tranh của con rất thành công?" Khương Mạnh Long nói trong điện thoại, có chút lúng túng ho khan hai tiếng, "Trưa nay ra ngoài ăn cơm đi, ba muốn chúc mừng một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!