Chẳng mấy chốc, Tết Trung thu đã đến.
Đây là Trung Thu đầu tiên sau khi ba Thẩm qua đời. Cả nhà quây quần tại biệt thự ở ngoại ô, trong tiếng cười nói vẫn phảng phất một nỗi đìu hiu, vắng vẻ.
Sau bữa tối, mẹ Thẩm lấy cớ mệt rồi về phòng nghỉ trước. Hai đứa cháu trai sáng mai phải tham gia trại hè nên cả nhà chị cả cũng về từ sớm. Thẩm Thư Lan thì cuộn mình trong phòng nghịch điện thoại, vậy là phòng khách chỉ còn lại một mình Thẩm Thư Lâm.
Giống hệt như đêm Giao thừa năm ấy, tiếng nhạc xập xình vui vẻ từ TV càng khiến phòng khách thêm phần trống trải. Từ ngày ba mất, chẳng còn ai ép cả bàn cụng ly uống rượu nữa. Mẹ Thẩm và chị cả lại là những người chú trọng đến sức khỏe nên mọi người chỉ cùng nhau ăn canh xương.
Nhưng vào giờ khắc này, Thẩm Thư Lâm lại muốn được say một chút.
Anh tắt TV, đi ra ngoài sân. Những luống hoa mang từ thành phố C về trước Tết đã mọc um tùm, bung nở rực rỡ dưới ánh trăng bạc. Anh kéo chiếc ghế mây lại, ngồi xuống giữa chúng. Người đàn ông chậm rãi hút hết điếu thuốc. Đúng lúc này, điện thoại rung lên. Thẩm Thư Lâm liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình rồi bắt máy.
Giọng Khương Nhất Nguyên vang lên từ đầu dây bên kia: "Anh ơi, Trung thu vui vẻ."
Thẩm Thư Lâm khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt: "Cảm ơn, em cũng vậy."
"Anh có nhìn thấy trăng không?"
Thẩm Thư Lâm ngẩng đầu. Vầng trăng đang treo trên bức tường cao nom như một chiếc cúc áo màu trắng nhạt. Trăng rằm tháng Tám chưa thật tròn đầy, vẫn còn khiếm khuyết đôi ba phần.
Anh đáp: "Thấy rồi."
Khương Nhất Nguyên buông cọ vẽ xuống rồi bước ra ban công ngước nhìn vầng trăng. Trong bức tranh vừa vẽ cũng có trăng, nhưng đó là vầng trăng của đêm Giao thừa thanh mảnh như lưỡi câu bằng bạc. Khi đặt bút, lòng cậu ngổn ngang trăm mối. Sau hơn nửa năm trời, cuối cùng nó cũng đã hoàn thành.
Cậu hỏi: "Anh ơi, bây giờ anh đang ở một mình à?"
Bàn tay không cầm điện thoại của Thẩm Thư Lâm gạt nhẹ tàn thuốc, anh khẽ "ừm" một tiếng.
Khương Nhất Nguyên thoáng trầm mặc. Dù mối quan hệ với ba đã dịu đi phần nào nhưng hôm nay cậu vẫn không về nhà, chỉ ở lại căn phòng trọ để vẽ tranh. Giờ đây, thanh niên đang tựa vào lan can cùng ngắm nhìn một vầng trăng với Thẩm Thư Lâm
Vốn dĩ hai người đã hẹn đi chơi vào kỳ nghỉ hè, nhưng vì Thẩm Thư Lâm bận công việc nên kế hoạch đành gác lại. Tính đến hôm Trung thu này, đôi bên đã không gặp được mấy ngày rồi.
Lời muốn gặp đã chực chờ nơi đầu lưỡi suýt chút nữa buột miệng nói thành lời, nhưng Khương Nhất Nguyên gắng gượng nuốt ngược vào trong, chỉ bảo: "Anh ơi, em hát cho anh nghe nhé."
Trong sân vườn chỉ có ánh trăng tĩnh lặng, Thẩm Thư Lâm nhẹ giọng đáp: "Được."
Thế là Khương Nhất Nguyên bắt đầu ngâm nga khe khẽ.
Cậu chơi piano rất giỏi, dĩ nhiên hát cũng không tệ. Chất giọng trong trẻo nhưng lúc này lại cố ý hạ thấp xuống, xuyên qua ống nghe điện thoại truyền đến tựa như lời thủ thỉ tâm tình của đôi lứa, đầy ắp sự thân mật như kề tai áp má.
"Muốn gặp anh, chỉ muốn gặp anh… Tương lai hay quá khứ, em chỉ muốn gặp anh…"
Chiếc điện thoại áp bên tai có hơi nóng lên. Thẩm Thư Lâm nhìn về phía ngọn đèn đường trước cổng. Chợt nhớ đêm Giao thừa năm ấy hai người đã ôm hôn nhau ở đó, đối phương đã hỏi người đầu tiên anh ôm trong năm nay là ai.
"Liệu rằng, anh cũng giống như em, đang chờ đợi một câu, em đồng ý…"
"Muốn gặp anh, chỉ muốn gặp anh… Tương lai hay quá khứ, em chỉ muốn gặp anh…"
Thẩm Thư Lâm siết chặt chiếc chìa khóa xe trong túi áo rồi lại từ từ buông ra, thầm thở dài trong lòng.
Khương Nhất Nguyên lập tức ngừng hát, vội hỏi: "Sao thế ạ? Không hay sao! Hồi cấp ba em còn được giải top 10 ca sĩ xuất sắc nhất trường cơ đấy!"
Bấy giờ, người đàn ông mới nhận ra mình đã thở dài thành tiếng. Anh mỉm cười: "Rất hay."
"Vậy sao anh lại thở dài thế?" Khương Nhất Nguyên gặng hỏi.
"Chỉ là hơi muốn uống chút rượu."
"Muốn uống thì cứ uống đi chứ, có phải chuyện gì to tát đâu," Khương Nhất Nguyên nói. "Chuyện đó mà cũng đáng để anh phải thở dài à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!