Trong buổi họp mặt gia đình tuần này, Thẩm Thư Lâm chia quà mang về cho mọi người.
Anh tặng mẹ một chiếc vòng tay ngọc lam, mua một chiếc áo khoác kiểu Tây Tạng cho chị gái và em gái, đưa hai đứa cháu nhỏ một ống kinh luân bằng đồng nguyên chất. Người đàn ông cũng mua thêm vài loại hương Tây Tạng và lư xông để thanh lọc không khí trong nhà.
Trong lúc em trai lái xe đi du lịch tự túc, chị gái Thẩm Thư Cầm cũng đưa chồng con đi du lịch một chuyến. Trước đây chị vốn không thích đi chơi, ngay cả khi được nghỉ phép hàng năm cũng chỉ thích ở nhà đọc sách, làm nghiên cứu. Nhưng lần này chị nghe theo lời khuyên của ba, giành nhiều thời gian hơn cho cuộc sống. Cả gia đình họ đã đi biển, cũng mang về quà cho mọi người.
Quà chị tặng Thẩm Thư Lâm là một lọ nước biển. Chiếc lọ giống như một chiếc bình chứa thư thả trôi, bên trong là nước biển trong vắt ngửi thấy mùi mặn chát, dường như có thể nghe thấy tiếng gió biển rì rào.
"Chị biết em bận rộn công việc, có nhiều chuyện phải lo, nhưng thỉnh thoảng cũng phải ngắm biển nhé." Thẩm Thư Cầm nói vậy.
Sau bữa tối, cả nhà quây quần trên sofa xem TV. Mẹ Thẩm thấy hơi mệt nên lên lầu về phòng ngủ trước. Thẩm Thư Lâm đi theo lên phòng, thấy bà đeo kính lão ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận ngắm nghía chiếc vòng tay ngọc lam.
Bà cười nói: "Mẹ chỉ biết xem ngọc, không biết xem ngọc lam. Già rồi, mắt cũng kém đi."
Thẩm Thư Lâm ngồi xuống ghế, cười nói: "Là đồ thật đấy ạ." Anh thoáng dừng lại giây lát rồi nói tiếp: "Nhưng không phải con chọn, mắt nhìn của con sao bì được với mẹ."
Mẹ Thẩm nghe được ý tứ trong lời con trai, tự nhiên đưa câu chuyện theo hướng đó: "Tết năm ngoái lúc con từ thành phố C về, cái vòng ngọc con mua cũng rất đẹp. Ngay cả mẹ đi chọn cũng chưa chắc chọn được cái đẹp hơn."
"Cái đó cũng không phải con chọn. Mẹ còn nhớ cậu thanh niên từng đến nhà mình hai lần không? Là người cao ráo, đẹp trai. Cậu ấy là họa sĩ, mắt nhìn tốt, cả hai chiếc vòng lần này đều do cậu ấy chọn."
Nghe anh gợi chuyện, mẹ Thẩm tất nhiên hiểu ý, chỉ mỉm cười hỏi: " Mẹ nhớ chứ. Đó là người thương của con phải không?"
Mẹ Thẩm dạy học cả đời, dù đã ngoài 60 nhưng vẫn giữ được khí chất tao nhã, từng lời nói cử chỉ đều toát lên phong thái dịu dàng, tri thức. Bà hỏi một cách điềm tĩnh, quan tâm nhưng không gấp gáp.
Thẩm Thư Lâm im lặng một lát.
Anh nghĩ đến chàng trai đã vượt qua hơn 4,000 dặm phong sương cát bụi tới nửa quỳ một chân trước mặt mình. Khuôn mặt ngước lên để lộ đôi mắt sáng ngời, chân thành lại tha thiết, rực rỡ như ngọn lửa lặp đi lặp lại câu "Anh ơi, đừng chia tay với em mà."
Thẩm Thư Lâm đáp: "Phải ạ."
Mẹ Thẩm bước đến ngồi xuống cạnh con trai, nhìn anh nói: "Con à, mẹ luôn hy vọng con có thể bước ra khỏi mối tình trước kia, nhưng mẹ cũng không thể đưa ra cho con nhiều lời khuyên hơn được. Bây giờ thấy con có thể bắt đầu một mối quan hệ mới, mẹ mừng lắm."
Miệng Thẩm Thư Lâm có chút khô khốc, chợt thấy thèm hút một điếu. Nhưng khi chạm vào hộp thuốc, người đàn ông lại nhớ ra mình đang ở trong phòng mẹ nên đành buông tay, chỉ nói: "Con cảm ơn mẹ."
Nghe thấy nét do dự trong giọng nói của con trai, mẹ Thẩm hỏi: "Hai đứa có mâu thuẫn gì sao?"
"Cậu ấy còn rất trẻ, nhiệt huyết, và có một nguồn năng lượng vô tận." Anh định kể thêm rằng Khương Nhất Nguyên rất bướng bỉnh, nhưng rồi không nói nữa.
Mẹ Thẩm bèn cười: "Tình cảm cần trải qua mài giũa để hòa hợp. Khoảng cách tuổi tác chính là những gì con đã trải qua thì cậu ấy lại chưa nếm trải. Những gì cậu ấy đang đối mặt thì có lẽ con đã quên. Chỉ cần mình biết thật lòng vun đắp, vậy những điều ấy nào có đáng ngại."
Nghe những lời thủ thỉ tâm tình của mẹ, Thẩm Thư Lâm cảm thấy tảng đá đang đè nặng trong lòng dần nhẹ nhõm hơn, cười đáp: "Con biết rồi, cảm ơn mẹ."
Mẹ Thẩm lại nói chuyện phiếm với con trai thêm vài câu, cuối cùng nói: "Con hỏi giúp mẹ, nếu cậu ấy không ngại có thể tặng mẹ một bức không? Phòng khách nhà mình vừa hay đang cần một bức tranh treo tường."
"Vâng, con sẽ hỏi cậu ấy."
Hôm sau, Thẩm Thư Cầm đương nhiên cũng biết chuyện này. Giống như mẹ, chị cũng nhờ em trai hỏi xin một bức tranh. Hai mẹ con đều là nhà giáo, nửa đời người tiếp xúc với văn sử nghệ thuật nên đều hiểu rằng muốn nhìn thấu một người, cách trực tiếp nhất chính là xem tác phẩm của người đó.
Sau khi trở về từ Tây Tạng, Khương Nhất Nguyên bận rộn ôn thi cuối kỳ, còn Thẩm Thư Lâm cũng tất bật xử lý công việc của công ty. Mãi mấy hôm sau, anh mới tìm được cơ hội để hỏi cậu.
Người đàn ông không đề cập đến chuyện khác, chỉ nói rằng mẹ và chị gái đều muốn treo thêm một bức tranh trong nhà nên định chọn hai bức từ nhà mình để gửi tặng, sau đó hỏi xem thanh niên có phiền không. Hai người đã bên nhau gần một năm. Khương Nhất Nguyên đã kiên trì từng chút một thay thế toàn bộ mười sáu bức tranh treo trong nhà Thẩm Thư Lâm bằng tác phẩm của chính mình.
Dĩ nhiên ai kia không phiền, ngược lại còn nhiệt tình giúp Thẩm Thư Lâm chọn tranh. Cậu hỏi về cách bài trí trong nhà cũng như tính cách của từng người nhằm chọn ra những tác phẩm phù hợp nhất. Trước khi chọn, cậu nói: "Anh chọn bức nào cũng được, nhưng trừ hai bức ở phòng ngủ và phòng trà nhé."
Bức "Xuân Sắc" được treo trong phòng ngủ là một đóa hồng rực rỡ đang nở rộ trên nền tường trắng. Trong phòng trà treo bức "Đuổi Đông" ghi lại khoảnh khắc tuyết rơi đầy trời trước khi máy bay hạ cánh xuống thành phố C, qua ô cửa sổ có thể thấy được nếp sống trần thế và ánh đèn của vạn nhà.
Cậu nói: "Hai bức này là em vẽ riêng cho anh, chỉ thuộc về một mình anh thôi."
Cuối cùng, Khương Nhất Nguyên đã chọn cho mẹ Thẩm và chị cả mỗi người một bức tranh, để lại hai chỗ trống trong nhà Thẩm Thư Lâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!