Chương 31: (Vô Đề)

Sau trải nghiệm vừa rồi, Khương Nhất Nguyên trở nên dạn dĩ hơn, liên tục vượt qua mấy chiếc xe, cảm giác mình đã nắm vững kỹ thuật.

"Cũng chẳng khác gì vượt xe trong thành phố nhỉ?" Cậu nói.

"Vốn dĩ là giống nhau."

Chỉ có điều, làn đường bây giờ hẹp hơn, họ đang ở trên vách đá cao bốn đến năm nghìn mét. Thứ cần có là sự gan dạ và thuần thục, cộng thêm một chút kỹ thuật.

Dần dần, tốc độ xe chậm lại, phía trước có một hàng dài khoảng mười mấy chiếc xe đang di chuyển chậm chạp. Quả nhiên, một chiếc xe đầu kéo dài hơn chục mét đang ì ạch dẫn đầu, chặn tất cả mọi người ở phía sau, nhìn từ xa trông hệt như một cô gà mái mẹ đang dẫn theo một đàn gà con.

Xe đầu kéo chạy rất chậm nên khi gặp trên quốc lộ, việc vượt xe là điều tất yếu. Nhưng vì thân xe quá dài nên việc vượt qua nó đòi hỏi phải có kỹ thuật. Nếu hai xe đi trước không vượt được thì những chiếc phía sau càng khó lòng mà vượt qua. Cứ thế, hàng xe nối đuôi sẽ ngày một dài thêm, ùn lại thành cả một đoàn xe nhỏ.

Có hai chiếc xe đã thử vượt qua, nhưng khi đi được nửa chừng lại có xe ngược chiều lao tới, buộc họ phải lùi lại hàng xe phía sau.

Khương Nhất Nguyên nhấn phanh, tốc độ của chiếc Hummer đã giảm xuống còn 30 km/h, tiếp tục bám sát đoàn xe. Cậu liếc qua gương chiếu hậu rồi lập tức ngồi thẳng dậy: "Chết tiệt!"

Thẩm Thư Lâm chẳng cần nhìn cũng biết, chỉ hỏi: "Quý F đuổi kịp rồi à?"

"Vâng." Khương Nhất Nguyên nhấn ga, rút ngắn khoảng cách với xe phía trước, nhưng rồi lại phải phanh gấp. Một đoàn xe bị chiếc xe đầu kéo chặn lại, có sốt ruột cũng vô dụng. Cậu liên tục nhìn vào gương chiếu hậu, khoảng cách với chiếc xe Quý F ngày càng gần, cặp đèn pha của nó trông như hai lỗ mũi đang hếch lên đầy vẻ vênh váo.

Nhìn dáng vẻ sốt sắng của đối phương, Thẩm Thư Lâm khẽ nở nụ cười mờ nhạt. "Muốn vượt không?"

"Vượt kiểu gì đây, anh ơi?" Khương Nhất Nguyên thò đầu ra nhìn, "Phía trước có hơn chục chiếc xe, đường thẳng lại ngắn, toàn là khúc cua, tầm nhìn rất kém."

"Là em muốn vượt không?" Thẩm Thư Lâm hỏi, "Nếu muốn, tôi sẽ dạy em." Câu này được nói với vẻ vô cùng điềm tĩnh.

Khương Nhất Nguyên bất giác rùng mình. Khi nghe thấy từ "dạy," trong đầu cậu lập tức hiện lên những hình ảnh cuồng nhiệt của hai người trên giường.

Cậu liếc gương chiếu hậu một lần nữa, chiếc Quý F đã bám sát đuôi xe. Khương Nhất Nguyên nghiến răng: "Chết tiệt, vượt thì vượt! Mặt mũi là quan trọng nhất!"

"Nếu em cảm thấy khó vượt hết một lần thì hãy chia nhỏ ra. Thấy chiếc Audi màu xám phía trước không? Nó là xe chạy chậm nhất, hãy chen lên trước nó."

Theo lời anh, Khương Nhất Nguyên phát hiện chiếc Audi màu xám chạy chậm nhất, đằng trước nó còn trống một khoảng bằng nửa thân xe. Chiếc Hummer và chiếc Audi cách nhau năm chiếc xe, muốn vượt lên, cần phải có một đoạn đường thẳng dài hơn một chút. Khi đi qua một khúc cua, trước mắt xuất hiện một đoạn đường thẳng dài khoảng ba trăm mét. Thẩm Thư Lâm nói: "Nhớ lời tôi nói, đã quyết định vượt là phải dứt khoát, đừng chần chừ."

Khương Nhất Nguyên gật đầu, bật xi

-nhan trái rồi quay đầu xe, nhấn ga hết cỡ, nhanh chóng vượt qua năm chiếc xe để chen lên trước chiếc Audi.

Thẩm Thư Lâm khen ngợi: "Rất tốt. Bây giờ phía trước còn lại chín chiếc xe. Tất cả đều bám rất sát, chẳng có cơ hội nào để chen vào nữa." Thẩm Thư Lâm phân tích, "Chín chiếc xe cộng với một chiếc xe đầu kéo lớn cần ít nhất một đoạn đường thẳng dài 1km mới có thể vượt qua một cách thoải mái. Bây giờ chúng ta cần chờ đợi."

Chiếc xe tiếp tục chạy trên con đường đèo quanh co, hết khúc cua hình chữ U rồi đến khúc cua hình chữ V, không ngừng rẽ. Nhiều đoạn đường thẳng chỉ dài vài trăm mét, thậm chí chỉ vài chục mét. Khoảng mười phút sau, khi qua một khúc cua hình chữ U, một đoạn đường thẳng dài hiện ra trước mắt.

Thẩm Thư Lâm dứt khoát nói: "Vượt."

Khương Nhất Nguyên quyết định ngay lập tức. Đầu tiên chuyển làn sang trái, nhấn ga hết cỡ, gió rít qua tai. Vượt qua khoảng năm chiếc xe thì bỗng một tiếng còi xe trầm đục vang lên, trong lòng cậu chợt dâng lên một dự cảm không lành. Cậu ngẩng đầu nhìn lên–

Quả nhiên–

Một chiếc xe đầu kéo màu đen vừa rẽ qua khúc cua, lao thẳng về phía họ. Khương Nhất Nguyên vô thức đạp phanh, liếc nhìn gương chiếu hậu bên phải. Chỗ cũ đã bị xe khác chiếm mất, không thể lùi về làn đường bên phải được nữa. Quá trình vượt xe mới hoàn thành được một phần ba, trong khi chiếc xe ngược chiều ngày một gần hơn.

Cậu tuyệt vọng, phương án duy nhất còn lại là lùi xe dần về phía cuối hàng bên phải! Mà bây giờ nơi đó đã có đến mấy chục chiếc xe xếp hàng, phen này tổn thất một vố lớn rồi!

Chiếc xe đen như một con gấu đen khổng lồ lao xuống núi, vừa gầm rú còi xe vừa nháy đèn pha, ra hiệu cho chiếc Hummer phải nhường đường.

Thấy người bên cạnh chán nản thở dài, người đàn ông nhìn cậu, đưa tay bóp nhẹ vai đối phương. "Đừng giảm tốc độ." Giọng điệu anh điềm tĩnh. "A Nguyên, tin tôi không?"

Khương Nhất Nguyên do dự nhìn xe đối diện, không đạp phanh, cũng không nhấn ga.

Thẩm Thư Lâm liếc nhanh tình hình phía trước, trong đầu đã có sẵn kế hoạch. "Nhấn ga đi, tiếp đó tăng tốc lên 100. Sau khi em vượt qua chiếc xe đầu kéo bên phải, khoảng cách với chiếc đối diện sẽ còn khoảng 20 mét, đủ để đổi làn sang phải." Giữa tiếng còi ầm ĩ, giọng Thẩm Thư Lâm vẫn từ tốn. "Chiếc xe này đã được độ lại, tăng tốc từ 0 lên 100 km/h chỉ mất ba giây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!