Chương 30: (Vô Đề)

Hai người đang im lặng nhìn nhau thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Thẩm Thư Lâm đứng dậy chỉnh trang y phục, còn Khương Nhất Nguyên đi ra mở cửa.

"9 giờ sáng mai… Ủa, là nhóc à?" Lâm Tây Tuân đứng ở cửa, ngạc nhiên nhìn Khương Nhất Nguyên. Hắn nén bất ngờ rồi quay sang nhìn Thẩm Thư Lâm trong phòng với ánh mắt như đã hiểu rõ mọi chuyện, cất lời trêu chọc: "Sao hả, tôi nói không sai chứ?"

Thẩm Thư Lâm vo tờ giấy ăn dính chất lỏng thành một cục, ném vào thùng rác, không nói gì.

"9 giờ gì cơ? Hai người định đi lúc 9 giờ sáng mai ạ?" Khương Nhất Nguyên lập tức hỏi dồn.

Lâm Tây Tuân chỉ cười mà không đáp, cũng bởi không chắc ý của Thẩm Thư Lâm là có muốn cho tên nhóc này đi cùng hay không.

"Anh Lâm, ra ngoài nói chuyện chút nhé." Khương Nhất Nguyên khép cửa phòng lại, mời Lâm Tây Tuân ra hành lang.

Lâm Tây Tuân trêu. "Nhóc muốn nói gì với tôi thế?"

Nhớ lại lần trước ở bên ngoài nhà Thẩm Thư Lâm, thằng ranh con này đã nhìn hắn bằng ánh mắt đầy địch ý, như thể coi hắn là kẻ xâm nhập vậy. Bấy giờ nghe thấy cách xưng hô thân thiết như vậy, trong lòng ai kia không khỏi mắc cười.

Khương Nhất Nguyên nghiêm túc nói: "Trên đường đến đây, em thấy trên Quốc lộ 318 xảy ra mấy vụ tai nạn xe liên hoàn, đáng sợ lắm."

Lâm Tây Tuân cố nhịn cười: "Rồi sao?"

"Thì là…" Khương Nhất Nguyên nói, "Anh Lâm ơi, anh đã đồng hành cùng anh nhà em suốt cả chặng đường dài, đến được đây là vất vả anh quá rồi, em rất cảm ơn anh. Đường về còn xa như vậy, tự lái xe nguy hiểm lắm, hay sáng mai anh đi máy bay về nhé? Để em làm tài xế đưa đưa anh nhà em về là được. Còn vé máy bay em sẽ đặt cho anh, được không?"

Nghe ai kia líu lo một tiếng "anh" hai tiếng "anh" cực kỳ lễ phép, Lâm Tây Tuân suýt thì bật cười thành tiếng, nhưng vẫn cố tình ra vẻ nghiêm nghị. "Chuyện này tôi không tự quyết được, phải vào xin chỉ thị của sếp Thẩm trước."

Khương Nhất Nguyên sốt sắng: "Anh cứ nói là nhà có việc gấp cần phải về ngay lập tức ấy, anh ấy không đồng ý mới lạ."

Lâm Tây Tuân vẫn giữ nguyên câu nói: "Phải được sếp tổng gật đầu đã."

Khương Nhất Nguyên lập tức chạy vào phòng nói với ai kia: "Anh ơi, nhà thư ký Lâm có chút chuyện cần đi máy bay về gấp. Hơn nữa anh ấy cũng sợ tự lái xe nguy hiểm nên không thể đi cùng anh được. Vậy cứ để anh ấy về trước nhé, được không anh?"

Thẩm Thư Lâm chỉ nhàn nhạt liếc cậu một cái.

Lâm Tây Tuân đằng sau nín cười đến đau cả bụng, nhưng thấy Thẩm Thư Lâm không lên tiếng phản đối, biết là anh đã ngầm đồng ý nên nói: "Vậy tôi đi hủy thủ tục ký gửi đây."

Đầu óc Khương Nhất Nguyên nảy số cực nhanh, lập tức hiểu ra rằng hai người họ vốn đã định đi máy bay. Thấy người đàn ông không nói gì, cậu biết đối phương đã đồng ý, bèn lập tức phấn khởi nói: "Không cần hủy đâu, anh giúp em ký gửi chiếc mô tô là được, em sẽ cùng anh nhà em lái xe về. Anh Lâm, cảm ơn anh nhiều, để em đặt vé máy bay cho anh."

Lâm Tây Tuân mỉm cười rời đi, còn chu đáo khép cửa lại.

Khương Nhất Nguyên lập tức kéo Thẩm Thư Lâm ngồi xuống giường, những lời ngon tiếng ngọt tuôn ra không ngớt. "Anh ơi, hai người lái xe đến đây mất bao nhiêu ngày thế? Chỉ có hai người trên xe, ở trên ngọn núi cao 5,000 mét, hai người đã nói những gì? Anh ta có châm thuốc giúp anh không? Em ghen tị chết đi được… Tại sao không cho em đi cùng anh? Kỹ thuật lái xe của em chắc chắn giỏi hơn anh ta, anh tin không?"

Thẩm Thư Lâm nhìn thanh niên, vấn đề giữa họ vẫn chưa được giải quyết. Anh chỉ hỏi: "Trưa hôm đó, tại sao em không đến?"

Khương Nhất Nguyên sững người một lúc rồi vô thức cúi đầu. Tất cả nhiệt huyết lẫn nôn nao trong lòng đã đưa cậu vượt qua 4,000 dặm gió cát, nhưng lại chẳng thể vượt qua được lòng kiêu hãnh và tự tôn của tuổi trẻ.

"Cậu ấy còn quá trẻ."

Giọng nói vọng qua cánh cửa phòng tổng giám đốc vừa như tiếng thở dài lại giống đang thất vọng, mang theo cả từ chối lẫn phủ nhận.

Cậu thà giấu nhẹm vấn đề này đi, coi như nó không hề tồn tại, chứ không muốn tất cả bị phơi bày ra một cách tr*n tr**.

"Anh ơi, không phải em đã nói rồi sao…" Khương Nhất Nguyên ghé sát lại gần cởi áo khoác ngoài và áo len của người đàn ông, sau đó hôn lên yết hầu và xương quai xanh rắn rỏi. "Em nhớ anh lắm. Bây giờ tụi mình đừng nói chuyện đó nữa, có được không anh?"

Thẩm Thư Lâm dùng một tay nâng mặt thanh niên lên. Ngón tay tỉ mỉ mân mê, ánh mắt sâu thẳm.

Anh sẽ không hỏi lại nữa.

Chiều hôm đó anh đã hỏi một lần giữa tiếng chuông gió, lúc truyền nước ở bệnh viện còn lặp lại thêm lần nữa. Tục ngữ có câu "quá tam ba bận". Việc hôm nay hỏi thêm một lần thực chất đã là vượt quá giới hạn. Kể cả vậy, anh vẫn không nhận được câu trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!