Chương 3: (Vô Đề)

Khương Mạnh Long quả nhiên giữ lời, ngay trong ngày đã mở khóa thẻ ngân hàng của con trai đồng thời tặng kèm một chiếc mô tô Ducati phiên bản mới nhất.

Tự do tài chính đột ngột được khôi phục, nhưng Khương Nhất Nguyên lại không tỏ ra vui mừng. Cậu chỉ đặt mua vài thùng màu vẽ qua mạng, thay đổi dụng cụ hội họa mới, ngoài ra mời vài người bạn trong ký túc xá đi ăn.

Sau bữa cơm, cả nhóm kéo nhau đến KTV, gọi một thùng bia rồi ôm micro hát hò.

Khương Nhất Nguyên ngồi lặng lẽ trong góc, tay cầm ly nước chanh. Cả nửa ngày chẳng thấy uống một ngụm nào, ánh mắt lơ đãng không biết đang nghĩ gì.

Chu Hách ngồi xuống bên cạnh, vỗ mạnh vào vai cậu rồi hét lên: "Đừng thừ ra nữa! Chọn bài đi!"

Phía trước, một người bạn đang ôm micro gào to: "Tiếc rằng không phải em, cùng tôi đi đến cuối cùng~…" Giọng hát giống như tiếng quỷ khóc sói tru, cực kỳ chói tai.

Khương Nhất Nguyên hoàn hồn, chỉ nhìn thấy miệng Chu Hách đang mấp máy, nhưng chẳng nghe được gì. Cậu nhíu mày: "Không nghe thấy."

Chu Hách bằng cách kỳ diệu nào đó đã đọc được khẩu hình miệng của đối phương, chỉ chỉ ly nước chanh trong tay cậu, nâng giọng: "Ở quán bar uống thứ này, đến KTV cũng uống thứ này, có cần thiết phải vậy không!"

Lần này Khương Nhất Nguyên nghe rõ, chỉ đáp: "Không biết uống rượu."

Chu Hách không tin: "Mày đùa ai vậy!" Sau đó tiến gần tai cậu hỏi nhỏ: "Dạo này mày bị gì thế? Cả ngày như người mất hồn, có phải bị ông già ép ký bản thỏa thuận bất công nào không?"

Khương Nhất Nguyên chậm rãi trả lời: "Đang nghĩ về triển lãm tranh."

"Triển lãm tranh có gì mà lo lắng?" Chu Hách vỗ vỗ vai bạn, an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, nhân lúc có tiền thì tận hưởng cuộc sống đi."

Một bài hát kết thúc, người bạn phía trước hét lên: "Lão Chu, đến lượt mày kìa!"

"Đến đây!" Chu Hách nhảy bật lên, cầm lấy micro, lại hỏi Khương Nhất Nguyên, "Mày hát không?"

Khương Nhất Nguyên đáp: "Không biết hát."

Chu Hách xì đểu một cái, rồi tiếng nhạc dạo vang lên, bài hát cất lời.

"Vẫn chưa thể từ bỏ, thứ anh ấy để lại cho tôi, là động lòng mãnh liệt…"

"Chỉ vì anh ấy mà chìm vào hồng trần, trở thành người biết đau…"

Khương Nhất Nguyên cảm thấy ngột ngạt, đặt ly nước xuống rồi rời khỏi phòng.

Đã hơn 11 giờ đêm, đèn chùm trên trần lấp lánh, sàn đá cẩm thạch trắng phản chiếu ánh sáng. Hành lang không một bóng người, tiếng hát mơ hồ vọng ra từ các phòng.

Thanh niên dựa lưng vào tường, rút từ túi quần một hộp kẹo bạc hà, nhét một viên vào miệng chậm rãi nhai nát. Tiếng bước chân xen lẫn tiếng cười vọng đến. Cậu hờ hững ngẩng đầu nhìn lên, thấy một nhóm người đang tiến vào phòng lớn cuối hành lang, trong đó có một bóng lưng quen thuộc.

Khương Nhất Nguyên đứng thẳng dậy, nghi ngờ liệu mình có nhìn nhầm hay không. Cậu ấn chuông gọi nhân viên phục vụ, dặn dò vài câu. Không lâu sau, người phục vụ mang đến hai chai rượu vang hảo hạng.

"Cái này để lại." Khương Nhất Nguyên chỉ vào khay viền vàng.

Phục vụ không hiểu cậu cần cái khay làm gì, nhưng tiền hoa hồng từ hai chai rượu này đủ bằng mấy tháng lương nên anh ta vui vẻ đưa khay cho cậu.

"Cả cái này nữa."

Người phục vụ cúi đầu nhìn vào chiếc nơ đen trên cổ áo mình, ngạc nhiên lặp lại: "Cái này?"

Bên trong phòng bao Thiên Thượng Nhân Gian.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!