Chương 28: (Vô Đề)

Đến chạng vạng tối, sau cả một buổi chiều cứ hờn dỗi rồi nhìn chằm chằm cuộc gọi nhỡ màu đỏ trên màn hình điện thoại, cuối cùng Khương Nhất Nguyên vẫn kìm lòng không đặng mà gọi lại.

Thông thường, Thẩm Thư Lâm rất hiếm khi tan làm đúng giờ, vào thời điểm này nếu không phải đang họp thì cũng là ngồi xử lý công văn giấy tờ. Thanh niên đã dự cảm rằng có thể sẽ không gọi được, nhưng chẳng ngờ chỉ sau vài tiếng tút, đầu dây bên kia đã bắt máy.

"Alô?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.

Trái lại, Khương Nhất Nguyên bỗng chẳng biết nói gì. Cậu cố gắng lắng nghe, nhận ra âm thanh nền rất yên tĩnh, không hề có tiếng xe cộ qua lại. Nguyên một bụng lời muốn nói chẳng tài nào thốt ra được, tất cả đều nghẹn ứ trong lòng, khó chịu đến mức ruột gan như lửa đốt. Cậu phải bấm thật mạnh vào mu bàn tay mới có thể miễn cưỡng kiểm soát được nhịp thở.

Thẩm Thư Lâm không thúc giục, trong điện thoại toàn là một khoảng im lặng kéo dài, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ.

Khương Nhất Nguyên dần bình tĩnh lại một chút, cất lời: "Anh ơi, trưa nay em có chút việc gấp nên không đến tìm anh được."

"Ừm."

Khương Nhất Nguyên đợi đối phương nói tiếp, chờ anh hỏi xem là việc gấp gì, gấp đến nỗi không nghe điện thoại được sao. Thế nhưng, sau tiếng "Ừm" ấy, đầu dây bên kia lại chìm vào im lặng.

Thanh niên cười một tiếng tự giễu. Cả chiều nay, cậu đã lật xem toàn bộ lịch sử trò chuyện của hai người suốt hơn nửa năm qua. Luôn luôn là cậu chủ động tìm đến, luôn luôn là cậu nhắn rất nhiều. Ngược lại, phản hồi của đối phương lúc nào cũng ngắn gọn súc tích, số lần chủ động nhắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ai kia chợt nghĩ đến câu nói mà người đàn ông đã lặp lại hai lần vào trưa nay. "Cậu ấy còn quá trẻ." Những hai lần, vừa như thở dài lại giống đang nhấn mạnh.

"Anh này…" Khương Nhất Nguyên hạ quyết tâm. Cậu cầm điện thoại trong tay, giọng có chút khàn khàn. "Em đang tham gia một cuộc thi. Thời gian sắp tới sẽ rất bận, có lẽ không có thời gian gặp nhau nữa."

Phải chi bản thân kiên cường hơn, có lẽ Khương Nhất Nguyên đã đề nghị chia tay, nhưng cậu không có đủ dũng khí như vậy. Cậu quyến luyến những cái ve vuốt an ủi đó đến nỗi chẳng nỡ rời xa dù chỉ một phút. Hoặc nếu chính mình có thể rộng lượng hơn, Khương Nhất Nguyệt sẽ giả vờ như chẳng nghe thấy gì, chưa có chuyện gì xảy ra để rồi tiếp tục chìm đắm trong mối quan hệ này.

Chỉ là, cậu đâu thể vô tư đến thế.

Tình thế tiến thoái lưỡng nan, mắc kẹt giữa hai bên thật khó chịu. Con người trong hoàn cảnh này chỉ đành chọn cách vùi đầu xuống đất như con đà điểu trốn tránh mọi thứ.

Thẩm Thư Lâm dường như khẽ thở dài một tiếng. "Tôi đã nói với em, hầu hết vấn đề đều có thể ngồi xuống nói chuyện và thảo luận nghiêm túc với nhau."

Tòa nhà Thẩm thị có một thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng cao nhất, Thẩm Thư Lâm đã cấp quyền sử dụng cho Khương Nhất Nguyên. Dữ liệu ghi nhận trưa nay thanh niên đã đi thang máy lên tầng nhưng không đến văn phòng tổng giám đốc. Thẩm Thư Lâm chỉ cần nhìn là biết chuyện gì đã xảy ra.

Anh chẳng bận tâm đến việc đối phương có nghe thấy câu nói đó hay không, bởi sớm muộn gì cũng phải nghe. Mối quan hệ của họ, bất kể quyết định là tiến xa hơn hay đi đến hồi kết đều cần được cả hai nói cho rõ ràng.

Lời này của anh gần như đã là nói thẳng ra rồi.

Khương Nhất Nguyên nín thở lắng nghe động tĩnh trong điện thoại. Tiếng chuông gió du dương ngân vang xen lẫn tiếng bật lửa châm thuốc. Đến lúc này, cậu mới dám chắc chắn Thẩm Thư Lâm đang ở nhà.

Chỗ huyền quan có treo một cái chuông gió hình chiếc lá, mỗi khi gió thổi qua sẽ nghe tiếng leng keng êm dịu rất vui tai. Khương Nhất Nguyên vẫn nhớ rõ âm thanh này, bởi họ từng ân ái dưới tiếng chuông ấy chẳng biết bao nhiêu lần.

Tâm trí cậu lãng đãng trôi đi, lại nhớ về vô vàn những đêm nồng ấm, rồi khẽ khàng hỏi: "Anh ơi, sao hôm nay anh tan làm sớm vậy?"

Thẩm Thư Lâm chậm rãi nhả ra một làn khói, chỉ đáp: "Ừ."

Anh đã gác lại những công văn không quá gấp sang ngày mai xử lý, tan làm đúng giờ để về nhà giải quyết chuyện xảy ra hôm nay. Anh vốn là người quyết đoán, dứt khoát trong công việc. Ngay cả trong chuyện tình cảm cũng vậy, Thẩm Thư Lâm không muốn vấn đề kéo dài quá lâu.

Nhưng Khương Nhất Nguyên lại chọn cách rút lui. Cậu sợ Thẩm Thư Lâm gọi mình tới chỉ để nói chia tay trực tiếp, một điều mà lúc này cậu không thể chịu đựng nổi, cũng chẳng thể đối mặt.

Vì vậy, ai kia nói rằng. "Anh, đợi em thi xong hẵng nói." Cậu khựng lại một chút rồi tiếp tục. "Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, bớt đi xã giao lại, uống ít rượu thôi."

Thẩm Thư Lâm nghe ra được quyết tâm của cậu, bèn nói: "Được."

Tiếng "Được" này nói rất chậm.

"Vậy…" Khương Nhất Nguyên mím môi. "Em cúp máy trước nhé, anh."

"Ừm."

Khi Khương Nhất Nguyên đặt điện thoại xuống, màn hình vẫn hiển thị cuộc gọi đang kết nối. Ngón tay cậu cứ do dự, lơ lửng hồi lâu trên nút X màu đỏ. Thời gian cuộc gọi đã nhảy từ 10 phút 21 giây lên 10 phút 50 giây mà chưa ngắt. Cuối cùng, ai kia đành nhẫn tâm nhấn nút kết thúc. Màn hình quay về giao diện khóa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!