Trong sân, những bông hoa nghênh xuân đã bắt đầu héo tàn, phảng phất một cảm giác hơi tàn úa u buồn.
Thẩm Thư Lâm đứng yên tại chỗ rít một điếu thuốc. Chiếc đèn lồng tre treo dưới đất tỏa ánh sáng mờ ảo, kết hợp với luồng sáng rực rỡ của đèn ở lối vào làm mắt anh mờ đi.
Người đàn ông tắt đèn ngoài, vừa định đóng cửa lại thì chợt thấy một góc áo đằng sau hàng rào ngọc.
Anh không nói gì, cũng không dừng lại, chỉ để hé cửa rồi quay người lên lầu. Sau khi thay đồ, lúc bước xuống lầu thì đã thấy một chàng trai trẻ đứng cúi đầu ủ rũ ở lối vào.
Thẩm Thư Lâm lấy hai lon bia từ tủ lạnh, hỏi: "Muốn uống không?"
Khương Nhất Nguyên nhìn ai kia với ánh mắt phức tạp, chậm rãi bước tới nhận lấy lon bia, bật nắp rồi uống một hơi hết nửa lon.
Người đàn ông ngồi xuống sofa, nhấp một ngụm bia, hỏi: "Bình tĩnh lại chưa?"
Uống xong, Khương Nhất Nguyên bóp mạnh lon bia đến mức bẹp dúm rồi ném chính xác vào thùng rác cách đó vài mét. Cậu ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào sofa bực bội vò đầu.
"Mỗi lần đi ngang chỗ hoa dạ lý hương kia, hễ ngửi thấy mùi đó là em lại nghĩ đến anh." Khương Nhất Nguyên ngập ngừng lên tiếng, thanh âm pha chút buồn bã. "Em nghĩ đến cảnh anh làm việc tới khuya mỗi ngày rồi lại một mình lái xe về nhà, đi qua con đường đó… mùi dạ lý hương này thật cô đơn."
Một bàn tay đặt lên vai cậu, khẽ bóp nhẹ. Ngón tay mang theo chút hơi lạnh từ lon bia khiến Khương Nhất Nguyên khẽ rùng mình, nắm chặt lấy bàn tay ấy. Thanh niên vẫn ngồi dưới đất không chịu đứng dậy, chỉ dịch lại gần rồi gục đầu lên đầu gối Thẩm Thư Lâm.
"Anh ơi, em ghen tị lắm…" Khương Nhất Nguyên ôm chầm lấy chân người đàn ông, bộ dạng tủi thân vô cùng. "Đã tan làm rồi, sao anh không để em ở bên cạnh mà lại dẫn người đàn ông khác về nhà? Em vừa tan học là chạy ngay đến đây, đợi anh lâu lắm luôn."
Thẩm Thư Lâm cúi đầu nhìn cậu. Ánh mắt của chàng trai trẻ ngổn ngang ghen tị, sáng rực, giống hệt cái đêm trong khách sạn ở thành phố C.
Thấy đối phương im lặng một lúc lâu, Khương Nhất Nguyên há miệng ngoạm một nhát vào chân anh, vừa cắn vừa dùng ánh mắt biểu lộ sự ấm ức.
Thẩm Thư Lâm cúi đầu, dùng đốt ngón tay nâng cằm người nọ. "Sao lại biến thành cún con thế này?"
Khương Nhất Nguyên nắm lấy tay anh rồi cắn tiếp, như thể muốn nói rằng nếu chưa giải thích rõ ràng thì nhất quyết không "buông" môi. Ánh mắt ấy như đao như kiếm, lại như ngọn lửa âm ỷ quyết nắm giữ anh không rời.
Thẩm Thư Lâm mở lời: "Lâm Tây Tuân là thư ký, cũng là bạn tôi quen từ hồi du học ở nước ngoài. Hôm nay tôi đưa cậu ta đi thăm mẹ, cho nên tiện đường đưa tôi về."
Rồi anh lại tiếp lời: "Tôi nói vậy, em có chấp nhận được không?" Dù là câu hỏi, giọng điệu lại bình đạm, chẳng hề có ý chờ đợi đối phương trả lời.
Sau khi bình tĩnh lại, Khương Nhất Nguyên thấy thực ra chuyện này không có gì to tát, nhưng trong lòng vẫn còn một khúc mắc.
"Em không phải là tài xế riêng của anh sao?" Cậu hỏi. "Sau khi thăm mẹ xong, anh có thể gọi em đến đón, chúng ta có thể đưa hắn về nhà trước rồi đi mua chút đồ ăn đêm, sau đó về nhà cùng xem phim."
Thẩm Thư Lâm nhìn cậu, giọng thật dịu dàng. "Xin lỗi, tôi đã không nghĩ tới." Anh cúi xuống, nâng mặt đối phương lên, nhẹ nhàng v**t v*. "Tôi không muốn để em phải vất vả."
Thanh âm vừa trầm ấm lại chậm rãi, như thể đang thủ thỉ lời yêu trong đêm khuya.
Nghe thấy câu này, đầu óc Khương Nhất Nguyên nổ tung cái "ầm", trống rỗng, trong giây lát chẳng nghĩ được gì. Cậu chớp mắt. "Không vất vả đâu, sao lại vất vả chứ. Em là bạn trai của anh, chẳng phải đây là việc em nên làm sao? …Ừm, lần sau… anh lần sau nhớ gọi cho em, để em đến đón anh nhé…" Ai kia nói năng lộn xộn.
Thẩm Thư Lâm cười đáp. "Được."
Khương Nhất Nguyên mơ màng đứng dậy, ngồi xuống cạnh. Người đàn ông với lấy tuýp thuốc mỡ trên khay trà, nói với cậu: "Đưa tay ra."
Cú đấm vừa rồi khá mạnh khiến hông bàn tay bị bầm tím. Thẩm Thư Lâm nắm lấy cổ tay Khương Nhất Nguyên, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cậu. "A Nguyên, tục ngữ có câu "quá tam ba bận", đây là lần thứ hai rồi."
Ý tứ của anh rất rõ ràng. Nếu còn lần sau, anh sẽ không bôi thuốc giúp cậu nữa.
Nghe xong câu này, ai kia chỉ cảm thấy đối phương đang sử dụng chiến thuật cho một quả ngọt rồi đánh một gậy. Nhưng câu nói "Tôi không muốn để em phải vất vả" vẫn vang vọng trong đầu, ngọt ngào đến mức không giận nổi.
"Vâng… Anh ơi, em hứa sẽ không có lần sau nữa."
Thẩm Thư Lâm nhẹ nhàng dạy dỗ: "Khi gặp chuyện đừng vội vàng, càng không nên tự làm tổn thương bản thân. Hãy bình tĩnh nói chuyện rõ ràng, hầu hết các vấn đề đều có thể giải quyết được."
Khương Nhất Nguyên dĩ nhiên đồng ý, trong lòng cậu rạo rực không thôi, sau khi bôi thuốc xong lập tức nhào vào lòng Thẩm Thư Lâm trên ghế sofa hết cắn lại hôn. Trái tim cậu ngứa ngáy, miệng cũng ngứa, nom giống hệt một chú cún con nhiệt tình, không ngừng hôn hít l**m láp khắp mặt và cổ Thẩm Thư Lâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!