Chương 26: (Vô Đề)

Đêm đó, cả hai nằm trên giường trò chuyện, cơ thể chạm vào nhau, giọng nói quanh quẩn đủ cho hai người nghe.

Người đàn ông kể vài mẩu chuyện vui ở nhà, thỉnh thoảng nhắc đến cha mình. Khương Nhất Nguyên chỉ yên lặng lắng nghe, đôi lúc lại nghiêng người hôn nhẹ. Cậu tự biết mình không giỏi an ủi người khác, mà Thẩm Thư Lâm cũng chẳng phải người cần an ủi nên chỉ đành dùng những biểu đạt nguyên sơ nhất của tình yêu và d*c v*ng bản năng để bày tỏ bản thân vẫn đang lắng nghe, đồng hành cùng anh.

Những cái chạm lúc nửa đêm khiến người ta say đắm. Cả hai chìm trong đôi lần hôn cuồng nhiệt, đốt cháy lửa dục nơi đối phương.

Xong việc, họ đi tắm, cùng ngâm mình trong bồn tắm lớn, bọt xà phòng phủ lên mặt nước như một lớp lụa mềm.

Khương Nhất Nguyên vớt một ít bọt bôi lên vai Thẩm Thư Lâm, thoa đều từng chút một. Người đàn ông bị cậu chọc cho ngứa ngáy, bèn nắm lấy cổ tay nghịch ngợm kia, bóp nhẹ. "Đủ rồi."

"Anh ơi, sáng mai anh có phải đi làm không?" Khương Nhất Nguyên nằm bên cạnh, hai cặp chân đan xen nhau dưới mặt nước.

"Có." Thẩm Thư Lâm nhắm mắt trả lời. Nước ấm đã xua tan cơn mệt mỏi tích tụ trong những ngày qua, giọng anh mang theo chút lười biếng lại thư thái.

Khương Nhất Nguyên kéo dài giọng: "Ồ…"

Thẩm Thư Lâm lười nhác mở mắt. "Sao thế?"

"Nếu anh không đi, chúng mình có thể…. ở đây…" Khương Nhất Nguyên cố tình hạ thấp giọng, khẽ cọ chân mình vào chân Thẩm Thư Lâm dưới nước.

Thẩm Thư Lâm chăm chú nhìn cậu vài giây, bật cười: "Quên mất, ở cái tuổi này của em thì sức lực hãy còn dồi dào lắm."

Khương Nhất Nguyên bất mãn la lên: "Gì mà tuổi em? Em cũng như anh thôi, đều là đàn ông trưởng thành cả." Vừa nói, bàn tay dưới nước lại bắt đầu nghịch ngợm.

Thẩm Thư Lâm bắt lấy cổ tay cậu, búng nhẹ lên mu bàn tay: "Ngoan nào."

Dù lời nói mang tính chất từ chối nhưng không hề nghiêm khắc, thậm chí còn có chút dịu dàng. Khương Nhất Nguyên đảo mắt một vòng, lập tức lật người đè lên Thẩm Thư Lâm: "Anh này, nếu anh mệt, cứ để em tự làm."

Nhiệt độ da thịt còn nóng hơn cả nước. Sóng gợn từng vòng, dịu dàng chạm vào da.

Thẩm Thư Lâm chẳng buồn đáp lại, chỉ hơi nhấc chân đẩy người xuống, giọng kiên quyết: "Xuống đi."

Khương Nhất Nguyên nhếch môi, nhận ra sự cứng rắn của đối phương thì đành ngoan ngoãn nằm xuống lại. Trong lòng cậu hiểu rõ, anh Thẩm của cậu có phần khá cổ hủ và truyền thống, luôn muốn giữ quyền chủ động lẫn kiểm soát tuyệt đối ở phương diện thân mật.

Nhưng cũng dễ hiểu và thông cảm thôi. Haiz, mấy ông chú lớn tuổi mà, tính tình bảo thủ cũng là chuyện thường tình. Cậu cũng không ngại vui vẻ chiều theo mấy chuyện nhỏ nhặt thế này.

Thẩm Thư Lâm hạ tay xuống vẽ theo hình dáng của hình xăm trên người đối phương. Mỗi một nơi đầu ngón tay lướt qua đều khiến Khương Nhất Nguyên khẽ run, hít một hơi lạnh: "Anh ơi, anh đã không đồng ý mà còn trêu em nữa, trên đời làm gì có cái lý này."

Thẩm Thư Lâm từ tốn rút tay lại, thay vào đó là vuốt nhẹ lên đầu gối cậu một chút. Nơi ấy có vết sẹo trắng, lớp da ở đó hơi lõm vào, chạm vào có chút gồ ghề. Anh hỏi: "Sao lại có vết này?"

Khương Nhất Nguyên nhún vai: "Bị chó cắn."

Thẩm Thư Lâm nhìn cậu: "Sao chó lại cắn em?"

"Hồi nhỏ, làng em có một con chó canh cổng, gặp ai nó cũng vẫy đuôi chào, chỉ riêng em là nhe răng, sủa ầm ĩ." Khương Nhất Nguyên vừa hồi tưởng vừa kể: "Em tức quá nên đã đánh nhau với nó. Nó táp em một cái, còn em thì bứt trụi cả mảng lông đuôi của nó. Từ đó về sau, cứ thấy em là nó cụp đuôi chạy biến, không dám sủa em nữa." Cậu mỉm cười đầy tự hào.

Thẩm Thư Lâm dở khóc dở cười, một tay nâng mặt Khương Nhất Nguyên lên, nhìn cậu chăm chú: "Cậu hai Khương à, hồi đó em mấy tuổi?"

Khương Nhất Nguyên nắm lấy tay anh, hôn nhẹ lên mu bàn tay: "Khi ấy chắc tầm 7-8 tuổi thôi. Còn bây giờ… em đã là người lớn, sinh lực dồi dào …có thể cùng anh thức trắng đêm… là độ tuổi trưởng thành rồi đấy." Ai kia hạ thấp giọng, ám chỉ đầy ẩn ý.

Thẩm Thư Lâm chỉ khẽ cười, không ngăn cản cậu tiến lại gần. Khương Nhất Nguyên tưởng đây là tín hiệu đồng ý thì lập tức phấn khích, không ngần ngại cắn nhẹ vào yết hầu lẫn xương quai xanh của anh.

Trong khoảnh khắc tình ý dâng trào, một bàn tay bất chợt siết nhẹ cổ Khương Nhất Nguyên. Lực đạo không mạnh không yếu nhưng đủ để buộc cậu phải ngẩng lên.

Người đàn ông hạ mắt nhìn, bên môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, cất tiếng gọi. "A Nguyên." Giọng nói bị hơi nước ẩm ướt làm cho thêm phần mơ hồ.

"Ưm…?" Khương Nhất Nguyên sốt sắng nhìn anh.

"Không được nói những từ th* t*c." Thẩm Thư Lâm nói, "Anh đã dạy em chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!