Chương 25: (Vô Đề)

Cảm nhận được hơi thở đều đặn phả lên cổ mình, Khương Nhất Nguyên giữ nguyên tư thế ôm chặt lấy Thẩm Thư Lâm. Cậu nghiêng đầu, má áp sát vào má đối phương, những sợi râu cứng trên mặt anh cạ lên má nhồn nhột. Thanh niên khẽ rời ra một chút, hôn nhẹ lên đôi chân mày mệt mỏi của người nọ.

Một cơn gió đêm mang theo hương dạ lan thoảng qua, Thẩm Thư Lâm khẽ cựa mình, mở mắt tỉnh dậy.

"Anh…" Khương Nhất Nguyên nhẹ nhàng vuốt lưng đối phương, thủ thỉ. "Vào nhà ngủ nhé."

Thẩm Thư Lâm buông người ra, xoa mặt mạnh một cái, giọng khàn đặc: "Xin lỗi em."

"Tại sao lại xin lỗi?"

Thẩm Thư Lâm mở cửa, Khương Nhất Nguyên cầm đèn lồng theo sau, bước lên một bước để bật đèn hành lang rồi lấy dép từ tủ giày đặt bên chân anh.

"Cảm ơn."

Khương Nhất Nguyên nhận lấy áo khoác và chìa khóa xe từ tay đối phương, đặt chìa khóa vào khay trên kệ ở cửa rồi bỏ áo khoác vào giỏ đồ bẩn, chỉ đơn giản nói: "Có gì đâu mà cảm ơn. Anh đã mệt thế này rồi, để em làm chút việc cho anh."

Người đàn ông vào phòng ngủ thay đồ mặc ở nhà rồi dùng khăn nóng lau mặt. Anh chống tay lên bồn rửa, thở ra một hơi dài, cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút.

"Anh ơi, anh chưa ăn gì đúng không?" Khương Nhất Nguyên thò đầu từ ngoài cửa vào, ngượng ngùng nói. " Mì em mua cho anh vón lại thành cục rồi. Anh muốn ăn gì không, em đặt đồ ngoài cho?"

Giọng Thẩm Thư Lâm vẫn mệt mỏi nhưng đã thoải mái đôi chút: "Muộn rồi, nấu ít mì thôi." Thấy đối phương đứng yên trông có vẻ lưỡng lự, anh tiếp lời. "Tôi chỉ em."

Khương Nhất Nguyên nhìn anh, nhìn gương mặt dù mệt mỏi nhưng vẫn bình tĩnh, bấy giờ mới nhẹ nhõm đôi chút: "Được ạ."

Hai người cùng vào bếp, Khương Nhất Nguyên nghe theo chỉ dẫn lấy mì từ tủ ra.

"Đầu tiên là đun nước." Thẩm Thư Lâm nói.

Khương Nhất Nguyên xắn tay áo, đổ nửa nồi nước rồi bật bếp. Trong lúc chờ nước sôi, thanh niên nghiêng đầu nhìn sang, thấy người đàn ông đang khoanh tay đứng tựa cửa nhìn nồi nước hoặc nhìn mình thì tiến lại nắm lấy tay anh, hôn lên chút râu lún phún kia. "Anh à, anh đừng buồn quá nhé."

Thẩm Thư Lâm khẽ ngẩng cằm ra hiệu: "Nước sôi rồi."

Cậu vội quay lại chỗ cũ, quả nhiên thấy nước trong nồi đã sôi.

"Cho mì vào, nấu khoảng 1-2 phút. Thích ăn cứng thì nấu ít, thích ăn mềm thì nấu lâu hơn chút." Thẩm Thư Lâm bổ sung. "Cứ dựa theo cảm giác mà làm."

Khương Nhất Nguyên tập trung nhìn nồi mì chỉ sợ nấu quá tay, nhưng may mắn cậu cũng là người ăn uống theo cảm giác. Tắt bếp xong, cậu vớt mì ra hai bát nếm thử, độ mềm vừa phải, rất ngon.

"Anh ăn vậy thôi á? Chẳng có vị gì cả."

Thẩm Thư Lâm chầm chậm bước tới: "Cho một thìa muối vào nước mì, thêm chút xì dầu, bỏ thêm hai lá cải rồi rắc ít hành lá."

Khương Nhất Nguyên cười đáp. "Trùng hợp ghê, chẳng có cải cũng chẳng có hành lá. Em thấy trong tủ lạnh có một lọ sốt ăn kèm, dùng tạm nhé?"

Thẩm Thư Lâm vỗ nhẹ vai cậu: "Đi theo tôi." Dứt lời thì quay người bước ra ngoài.

Khương Nhất Nguyên ngẩn ngơ một chút rồi vội đi theo, nhanh chóng phát hiện đối phương đang đi ra vườn. Cậu vội hỏi "Anh ơi, mình ra ngoài làm gì thế? Anh mệt rồi, nghỉ ngơi nhiều chút đi, đừng chạy lung tung nữa." Một bộ sợ Thẩm Thư Lâm mệt đến mức mất cả nhận thức.

Ai kia lạnh nhạt liếc cậu một cái, mở cửa bước ra vườn. Khương Nhất Nguyên chạy nhanh theo anh, vòng qua nhiều lối trong vườn, cuối cùng dừng lại ở một góc. Thẩm Thư Lâm nửa quỳ xuống, bắt đầu tìm kiếm gì đó trên mặt đất.

"Anh, tìm gì vậy?" Khương Nhất Nguyên kéo tay đối phương, nhất quyết muốn lôi người vào nhà.

"Rau cải." Người đàn ông trả lời. "Em tìm giúp tôi, mắt tôi nhìn không rõ lắm, chỉ nhớ ở quanh đây."

Khương Nhất Nguyên cạn lời. "Anh à, mình vào nhà nghỉ ngơi được không? Ở đây làm gì có…" Chợt cậu im bặt khi nhìn thấy một đám lá xanh cách đó vài bước.

Thẩm Thư Lâm chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên quần áo: "Em định nói đầu óc tôi không tỉnh táo à?"

Khương Nhất Nguyên lập tức xua tay: "Đâu có! Anh Thẩm của em lúc nào cũng minh mẫn sáng suốt. Đứa nào dám chê anh không tỉnh táo? Nói em, em sẽ xử tử hắn ngay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!