Chương 23: (Vô Đề)

Note: Hai editor cũng uống trà nhưng mà là trà sữa Phúc Long, kiến thức về trà đạo lẫn các loại trà khác bằng 0. Xin phiên phiến nếu chúng tôi có chú thích sai hoặc dịch sai tên loại trà.

======

Hôm sau là một ngày đẹp trời. Ánh nắng ấm áp tràn ngập khắp nơi, quá thích hợp để lên núi. Sau khi ăn sáng xong, hai người thuê một chiếc xe từ trong thành phố đi đến thị trấn.

Trước tiết Thanh Minh chính là thời điểm những lứa trà xuân đầu tiên ra đời, khách trà từ khắp nơi đổ về khiến cả Vân Nam chật cứng người. Ai nấy đều muốn tranh thủ thưởng thức những chén trà xuân thượng hạng. Trên chiếc xe van 7 chỗ, ngoài họ ra còn có hai vị khách khác.

Vừa lên xe, Khương Nhất Nguyên đã kéo Thẩm Thư Lâm ngồi vào hàng ghế sau cùng.

Sau một đêm, dường như ai kia đã hiểu ra điều gì đó từ thái độ của Thẩm Thư Lâm. Lúc này cậu cười tươi roi rói, miệng hỏi liên hồi: "Anh này, có phải anh giận em dạo này không đến tìm anh đúng không?"

Đối phương chẳng nói chẳng rằng cứ thế ra sân bay, định tự mình đến Vân Nam. Khi thấy cậu đuổi kịp đến nơi, thái độ vẫn lạnh nhạt như vậy. Dù bình thường cũng thế, nhưng thanh niên vẫn phân biệt được lạnh nhạt có chủ ý và không có chủ ý. Huống chi, đêm xuân tốt đẹp tối qua lại bị từ chối thẳng thừng. Nói là vì cậu đã nói lời th* t*c, nhưng thật lòng cảm thấy lý do không chỉ đơn giản như vậy.

Dù có vô tư đến đâu, lúc này Khương Nhất Nguyên cũng đã kịp nhận ra vấn đề.

Nghe câu hỏi, Thẩm Thư Lâm nhìn người bên cạnh: "Sao lại nghĩ thế?"

Khương Nhất Nguyên cười hì hì: "Anh ơi, dạo này em thật sự bị bận quá. Có phải anh nghĩ em thờ ơ với anh không? Đừng nghĩ vậy nha, người ta thích anh còn không hết nữa là. Giờ mọi việc đâu vào đấy rồi, tối nào em cũng đến tìm anh được không? Em chỉ muốn ngày nào cũng được gặp anh thôi."

Thẩm Thư Lâm cười một tiếng, dịu dàng đáp: "Em là người lớn, sau này sẽ còn nhiều việc phải lo. Cần lập kế hoạch cho tốt, làm mọi việc từng bước một, phân rõ trình tự, đừng rối khi bận rộn."

Ánh nắng thật đẹp, chuyến đi vui vẻ, còn giọng nói của người yêu thì bình thản, không vội vàng. Nghe những lời nhắc nhở ấm áp kia, Khương Nhất Nguyên vui như mở cờ trong lòng: "Vâng. Em biết rồi, anh."

Phát hiện tâm trạng đối phương đang tốt, thanh niên tranh thủ ghé sát hỏi: "Anh à, bao giờ mới chịu ngủ với em đây? Em đã chuẩn bị cả một ba lô bao cao su đầy ự, nếu không dùng hết trước khi về thành phố A thì chẳng phải quá xấu hổ sao?"

Thẩm Thư Lâm gần như bị mấy lời dở hơi này làm cho bật cười: "Xấu hổ?"

"Nửa tháng không gặp mà còn không dùng hết chỗ ấy… Nếu không phải anh không được thì chính là em không được. Mặc kệ là ai, chẳng phải đều xấu hổ như nhau sao?"

"…" Thẩm Thư Lâm không thèm để ý, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe rời khỏi khu đô thị, tiến dần về phía thị trấn, cảnh sắc càng lúc càng thưa thớt.

Khương Nhất Nguyên nắm lấy tay Thẩm Thư Lâm, đan mười ngón tay vào nhau rồi để lên đầu gối, thỉnh thoảng nghịch ngợm. Cậu hỏi: "Chúng mình đi đâu uống trà ạ?"

Thẩm Thư Lâm chiều theo hành động nhỏ này, trả lời: "Trước tiên đến thôn Băng Đảo."

"Băng Đảo?" Khương Nhất Nguyên lập tức nhớ lại lần đầu tiên uống trà ở nhà Thẩm Thư Lâm đã chọn trà Băng Đảo đại thụ đóng hộp. Cậu vẫn nhớ hương vị ngọt ngào lại thanh khiết ấy, bèn tự mình suy diễn: "Có phải vì lần đầu em chọn trà Băng Đảo, nên mình mới đến thôn Băng Đảo trước không anh?"

(Chú thích: Trà Băng Đảo () là loại cao cấp và cũng là một trong những dòng Trà Phổ Nhĩ hiếm, thuộc chủng trà lá to và dài của Mãnh Khố. Phiến lá trà mềm dày, vị trà thanh khiết, êm dịu, đọng vị ngọt lâu.)

Thẩm Thư Lâm phá vỡ ảo tưởng của ai kia: "Tôi có một người bạn trồng trà ở thôn Băng Đảo, năm nào cũng đến chỗ đó trước."

Khương Nhất Nguyên bĩu môi: "Anh à, sao anh chẳng có chút lãng mạn nào vậy? Dù là lừa em cũng được mà."

Khóe môi Thẩm Thư Lâm khẽ cong, nụ cười thoáng qua rồi biến mất. "Vậy xin lỗi nhé, tôi chưa bao giờ nói dối."

Chiếc xe đi vào đường núi bắt đầu xóc nảy, cuối cùng dừng lại ở một bãi đỗ xe nhỏ, tài xế yêu cầu mọi người xuống xe. Bãi đỗ nằm dưới chân núi, ô tô chỉ có thể tới đây. Nếu muốn đi tiếp lên những con đường núi quanh co cần phải thuê xe máy đặc trưng của dân địa phương. Bên cạnh có một công ty cho thuê xe máy.

Dấu vết của thành phố văn minh hiện đại ở nơi đây rất ít, nhìn quanh chỉ thấy những đồi trà bạt ngàn, mây mù bao phủ. Ngôi làng nơi có những cây trà cổ thụ không có giao thông thông suốt. Đường núi lầy lội, gồ ghề tách biệt làng trà với thế giới bên ngoài. Những ai có thể đến đây đều là tín đồ yêu trà thực sự, sẵn sàng vượt qua con đường núi gập ghềnh này.

Cách đó không xa, một lão nông trồng trà đang ngồi bên đường uống trà đá. Ông lão đội nón lá, khuôn mặt bị rám nắng đến đỏ hồng. Khi nhìn thấy người bước xuống từ chiếc xe du lịch, ông lập tức chạy tới chào hỏi: "Chào ông chủ Thẩm, đến rồi à!"

Thẩm Thư Lâm rõ ràng nhận ra người này, lập tức nở một nụ cười thân thiện: "Chào ông Ngô, đã một năm không gặp rồi."

Lão Ngô cười chất phác, giọng địa phương đặc sệt: "Tôi đoán chắc chắn mấy ngày này anh sẽ đến, quả không sai chút nào!"

"Dạo này đang là thời điểm bận rộn, đi đi về về một chuyến là mất nửa ngày rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!