Một giờ sau, cửa phòng chờ VIP bất ngờ bị đẩy mạnh, Khương Nhất Nguyên chạy vào như một cơn lốc, chống gối th* d*c: "Trời ơi, anh…"
Thẩm Thư Lâm không ngẩng đầu, chỉ gấp tạp chí lại đặt sang một bên: "Vội gì chứ."
Khương Nhất Nguyên lấy lại nhịp thở, cười đáp: "Sợ anh chạy mất thôi."
Ai kia cười khì khì bước tới, đặt tay lên vai Thẩm Thư Lâm rồi hôn chụt một cái lên trán anh, để lại một vệt nước bọt rõ rệt: "Nhớ cục cưng chết đi được!"
Thẩm Thư Lâm nhíu mày lau vết nước trên trán: "Không có phép tắc gì cả."
Khương Nhất Nguyên ngồi xuống bên cạnh, tay chân bắt đầu táy máy. Đầu tiên nắm lấy cổ tay đối phương, mân mê lòng bàn tay và ngón tay: "Chúng mình không gặp nhau những 2 tuần rồi, thế mà cưng cũng keo kiệt một nụ hôn với em. Anh bận quá, sắp sửa thành yêu xa mất thôi…"
Thẩm Thư Lâm không rút tay về, chỉ lặng lẽ nhìn đối phương: "Em cũng bận."
"Thì đúng thế… nhưng dạo này đỡ hơn. Sáng nay em đã chốt xong báo cáo đề tài, từ giờ nhẹ bớt rồi." Khương Nhất Nguyên dùng đầu ngón tay vẽ theo đường chỉ tay của đối phương, lại hỏi tiếp: "Anh uống hoa sắn dây* em gửi chưa?"
(Chú thích: là hoa của cây Kư (Pueraria lobata), còn được biết đến với tên gọi khác là hoa sắn dây. Cây Kư là một loại dây leo, có nguồn gốc từ Đông Á. Hoa có màu tím nhạt hoặc hồng, mọc thành chùm. Trong y học cổ truyền Trung Quốc, nó là một vị thuốc có tác dụng giải độc, giải rượu và hỗ trợ điều trị một số bệnh.)
"Đó là em gửi sao?"
Nửa tháng trước, có một bưu kiện gửi đến công ty, người gửi chỉ điền tên của cửa hàng, bên trong là một loại hoa khô có hương thảo dược thoang thoảng. Người đàn ông không đặt hàng online, cũng không biết ai gửi nên chỉ để sang một bên.
"Đúng vậy." Khương Nhất Nguyên gãi đầu. "Em thấy trên mạng nói hoa sắn dây giúp giải rượu, đầu óc tỉnh táo, khá tốt cho dạ dày. Dạo này anh phải đi xã giao nhiều, thiết nghĩ lót dạ một cốc ấy trước khi uống rượu thì tốt hơn nên em đã đặt online rồi gửi thẳng đến công ty anh."
"Em không nói với tôi." Anh cũng không biết đó là hoa sắn dây, cứ nghĩ là ai đó gửi nhầm.
"Mấy lần định nhắc mà bận quá quên mất, giờ gặp nhau mới nhớ ra." Khương Nhất Nguyên nhìn đối phương, đoạn than phiền: "Khó khăn lắm hai đứa mới rảnh rỗi, anh đi chơi mà chẳng dẫn em theo. Anh à, anh ác quá."
Thẩm Thư Lâm khép tay lại, nắm lấy những ngón tay đang nghịch ngợm của thanh niên. Khương Nhất Nguyên cong ngón tay, tiếp tục gãi gãi trong lòng bàn tay anh. Hai người mắt chạm mắt, nhưng động tác tay trong tay vẫn không ngừng dừng lại, chẳng thanh chẳng tức nhưng đầy tình tứ.
"Anh Thẩm." Giọng nói của nhân viên tiếp tân VIP cắt ngang bầu không khí mờ ám. "Chuyến bay sẽ cất cánh sau 20 phút nữa, mời anh theo tôi đến cổng VIP."
Thẩm Thư Lâm khẽ gật đầu rồi từ tốn buông tay ra, nhưng Khương Nhất Nguyên lại không chịu. Ngón tay chen vào giữa các kẽ tay, mười ngón đan chặt vào nhau.
Người đàn ông liếc ai kia môt cái, không nắm chặt cũng không buông lỏng để mặc cậu nắm tay. Hai người cùng bước về phía ống lên. Nhân viên tiếp tân đi phía trước, ánh mắt không lộ ra bất cứ biểu cảm nào.
Trong khoang thương gia chỉ có hai người, tiếp viên trưởng hỏi qua nhu cầu rồi lặng lẽ rút lui, khép cửa cabin lại.
"Anh ơi." Ai kia lục lọi trong túi áo một lúc lâu, cuối cùng lôi ra một thứ, đặt vào tay người bên cạnh. "Tặng anh."
Đó là một nhúm cánh hoa dạ lý hương trắng muốt, có vài cánh bị nát trông như vừa được bứt ra từ một cành hoa.
"Con đường trước nhà anh đầy dạ lý hương, loài hoa này còn gọi là thiên lý hương, đặc biệt đậm mùi vào ban đêm. Mỗi tối anh lái xe về nhà đều đi qua đó có chú ý không, có ngửi thấy mùi không?"
"Vậy à?"
Khương Nhất Nguyên cười: "Hoa nở đẹp nhất vào ban đêm, cũng là lúc thơm nhất, như thể chào đón anh về nhà vậy. Nhưng không nên ngửi quá nhiều, dễ bị ngán."
Thẩm Thư Lâm nhớ lại những cành dạ lý hương xanh tốt phía sau hàng rào trắng ngọc. Qua khe hở của hàng rào có thể thấy phía hiên nhà anh, đèn ở cửa trước đã không còn sáng nữa.
Máy bay cất cánh, khi bay qua tầng đối lưu có chút rung lắc nhưng rất nhanh đã ổn định trong tầng bình lưu. Thời tiết hôm nay rất đẹp, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm và mây trắng. Máy bay di chuyển êm đềm như thể đang đứng yên.
Họ đang ở độ cao 10,000 mét trên không trung, khung cảnh này quá lãng mạn.
Khương Nhất Nguyên quay đầu, nhìn chằm chằm gương mặt điển trai của người yêu, l**m môi: "Anh à, anh có muốn…"
"Không muốn." Thẩm Thư Lâm chẳng cần đoán cũng biết tỏng ai kia định nói gì, lập tức ngắt ngang.
Khương Nhất Nguyên không cam lòng, đưa chân ra cọ cọ đầu gối đối phương. "Lâu lắm rồi chúng mình chưa ngủ cùng nhau, đêm qua em còn mơ thấy anh đấy. Anh xem, thời tiết hôm nay đẹp thế này…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!