Chương 21: (Vô Đề)

Đây không phải việc cần giấu giếm. Thẩm Thư Lâm suy nghĩ một chút, vừa định mở miệng đã nghe chị gái hỏi: "Có phải cậu nhóc tối hôm đó không?"

Thẩm Thư Cầm hơn Thẩm Thư Lâm 10 tuổi. Ngày xưa, vì ba mẹ bận rộn với công việc, hầu hết việc quản lý và kèm cặp bài vở đều do chị cả đảm nhiệm. Một tay nuôi dạy các em từ nhỏ nên cô rất hiểu em trai mình. Đặc điểm lớn nhất của cậu hai nhà họ Thẩm chính là coi trọng tình cảm. Sau nhiều năm đi làm, người đàn ông luôn mua quà cho cả nhà trong mỗi chuyến công tác, chưa từng thiếu lần nào. Dù công việc có bận đến đâu, anh cũng không bao giờ vắng mặt trong các bữa cơm gia đình cuối tháng.

Thẩm Thư Lâm luôn kiên nhẫn với các cháu. Tính tình ôn hòa thân thiện, chẳng bao giờ lớn tiếng hay tỏ thái độ khó chịu bao giờ.

Vì vậy, Thẩm Thư Cầm chắc chắn chuyện khiến em trai mình phải xử lý vào đêm giao thừa chắc chắn là chuyện tình cảm; và người khiến anh không về nhà vào đêm giao thừa chỉ có thể là người yêu.

Nghe chị gái hỏi vậy, Thẩm Thư Lâm không ngạc nhiên, cười đáp: "Đúng vậy."

"Cậu ấy là người như thế nào?"

Chị cả không giống em gái, đâu thể chỉ hai ba câu qua loa là xong. Thẩm Thư Lâm nghĩ ngợi giây lát rồi đáp: "Là một cậu nhóc trẻ tuổi, bốc đồng, nhiệt tình, nóng nảy, nhưng bản chất không xấu."

Thẩm Thư Cầm không phải người hay đào bới mọi chuyện, hỏi xong thì lặng lẽ suy nghĩ, một lúc sau mới thở dài. "Đừng trách chị quản nhiều, người trước đó…" Đối phương dừng lại, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng. "…Chị chỉ sợ em lại bị tổn thương. Hồi trước, em không hút thuốc nhiều như vậy, chỉ từ thời gian đó mới bắt đầu hút nhiều như thế."

Thẩm Thư Lâm trấn an. "Chị à, mọi chuyện đã qua rồi."

Nhưng anh không nói thêm rằng bản thân đã qua cái tuổi dễ bị tổn thương vì tình cảm. Hơn nữa, ngay từ đầu Thẩm Thư Lâm đã dự đoán được thời điểm kết thúc của mối quan hệ này, và anh dự cảm rằng thời điểm ấy sẽ không còn xa.

Nhiệt huyết của đứa nhóc nhỏ tuổi như hoa trà nở trong mưa lạnh, rực rỡ một mùa rồi sẽ tàn phai.

Anh đã bình tĩnh chờ đợi kết thúc, kiểm soát khéo léo cảm xúc của mình, sao có thể bị tổn thương thêm lần nữa. Nhưng anh không định nói ra những điều đó.

Thẩm Thư Cầm khuyên nhủ. "Tự em xử lý cho tốt. Nếu có thể bỏ thuốc, thì bỏ đi."

Thẩm Thư Lâm bất đắc dĩ cười khổ: "Chị à, không thể nói bỏ là bỏ ngay được." Thói quen hút thuốc đúng là hình thành sau khi kết thúc mối quan hệ trước đó, nhưng việc bỏ thuốc thì đâu dễ dàng đến vậy.

Thẩm Thư Cầm liếc anh: "Dù sao có thể giảm bớt thì cứ hút ít đi. Ba thấy em hút lại ngứa ngáy, cũng đòi hút theo."

"Vậy em đảm bảo sẽ không hút thuốc trước mặt ba."

Thẩm Thư Cầm gật đầu, đứng dậy trở vào nhà.

Trời bắt đầu mưa lất phất. Người đàn ông ngồi trên ghế mây dưới mái hiên, châm một điếu thuốc. Anh rít một hơi, từ từ thở ra, nhìn những bông hoa trà trong mưa.

Điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn của Khương Nhất Nguyên. Thanh niên đã chuyển bức tranh một ấm trà và hai chén trà thành hình ảnh, điều chỉnh màu sắc và bộ lọc khiến ý cảnh càng thêm tĩnh lặng.

Đối phương gửi một emoji kiêu ngạo hỏi anh có đẹp không, còn giục anh nhanh chóng đổi ảnh đại diện. Hình đại diện từ một ấm trà và một chén đã chuyển thành một ấm trà và hai chén, nếu không để ý kỹ thì khó mà nhận ra sự khác biệt.

Khương Nhất Nguyên: Khi nào anh mới cho em uống trà trong cái hộp không nhãn kia?

Trong phòng trà, mỗi bình đều có nhãn đánh dấu loại trà và tên của nó. Riêng cái bình trà đen xì xấu xí kia không có nhãn, Khương Nhất Nguyên ngầm đoán rằng trong đó có điều gì bí ẩn.

Thẩm Thư Lâm trả lời: "Chưa đến lúc."

Đối phương gửi một emoji bĩu môi, lại gửi một sticker gấu trúc lộn nhào để lộ cái mông tròn cùng chữ "Hứ!"

Thấy người đàn ông trả lời bằng một sticker [Lạnh lùng xoa râu], ai kia lập tức gọi điện thoại.

"Không ngờ anh cũng biết bắt chước sticker giống em!" Khương Nhất Nguyên vui vẻ không thôi. "Đúng là bất ngờ thật, anh của em cũng biết dùng sticker với emoji, hì hì."

Thẩm Thư Lâm dùng một tay gạt tàn thuốc, nhìn những giọt nước rơi xuống dưới mái hiên. "Tại sao tôi không thể dùng sticker?"

"Chỉ là cảm thấy anh không giống người sẽ dùng thôi."

Thẩm Thư Lâm nghe thấy tiếng người và tiếng xe trên điện thoại, như thể đầu bên kia đang ở một con phố đông đúc. Anh hỏi: "Em ở ngoài à?"

Khương Nhất Nguyên đáp: "Em thuê được nhà ở gần trường rồi, đang dọn đồ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!