Chương 2: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Thẩm Thư Lâm lái xe đến biệt thự ngoại ô.

Trong vườn, hoa nở rộ, Ba Thẩm ngồi trước cửa hút thuốc lào, thấy con trai xuống xe lập tức hừ mạnh một tiếng.

Thẩm Thư Lâm giữ nguyên sắc mặt, đưa một cái hộp qua: "Con mua bộ cờ tướng bằng ngọc ở chợ đồ cổ thành phố D, nghe nói là hàng độc nhất từ thời Minh. Ba xem thử."

Ba Thẩm về già chỉ còn đam mê chơi cờ tướng. Biết con trai muốn làm hòa, sắc mặt ông dịu đi chút ít, nhưng miệng vẫn nói móc: "Con mắt kém cỏi của anh làm sao mua được hàng xịn. Chẳng phải lần trước còn mua nhầm một hộp vòng tay giả cho mẹ nó sao, giờ lại chuyển hướng sang đồ cổ giả à?"

"Vậy thì trả lại cho con."

Ba Thẩm bị nghẹn, tức giận quát: "Còn không mau vào giúp mẹ nấu cơm!"

Nghe thấy tiếng cãi nhau, mẹ Thẩm vội ra ngoài lườm chồng: "Lúc con đi công tác thì nhớ nhung, giờ nó về rồi lại kiếm chuyện, ông có thôi chưa?"

Ba Thẩm lập tức hết hùng hổ, chỉ cầm ống điếu hừ một tiếng.

Thẩm Thư Lâm cười khẽ: "Mẹ à, không sao đâu."

Mẹ Thẩm đã hơn 60 tuổi nhưng vẫn chăm sóc bản thân rất tốt, lưng thẳng, chân tay nhanh nhẹn. Bà kéo con trai vào nhà: "Đừng để ý đến ông ấy. Ba con từ sáng sớm đã lẩm bẩm rồi, còn ra ngoài bắc ghế ngồi đợi…"

Bà nhận chiếc hộp, lấy chiếc vòng tay ngọc bích ra soi dưới ánh mặt trời, đeo kính lão lên nhìn kỹ một lúc rồi hài lòng khen ngợi: "Con trai, sau 20 lần mua nhầm đồ giả, cuối cùng cũng mua được đồ thật rồi."

"Thật ạ?" Thẩm Thư Lâm không tin lắm, cầm vòng tay lên nhìn mà chưa tìm thấy điểm khác biệt: "Trông giống hệt mấy cái trước, còn rẻ hơn nữa."

Thấy ba Thẩm cầm bộ cờ tướng đi vào nhà, Mẹ Thẩm sợ hai người lại cãi nhau vội kéo con trai vào bếp: "Trưa nay mẹ nấu cá chua cay, lâu rồi con chưa ăn đúng không?"

Những lát cá tươi được trộn đều với gia vị. Mẹ Thẩm khéo léo dùng đũa trộn đều để mỗi miếng cá mỏng đều thấm đều. Trong lúc chờ cá ngấm, bà nhắc lại chuyện tối qua.

Thẩm Thư Lâm kiên nhẫn giải thích rằng đó là một quán bar hợp pháp, mình chỉ đến đó ngồi chơi chứ tuyệt đối không làm gì bậy bạ, nói qua nói lại một hồi cuối cùng cũng khiến mẹ yên tâm. Mẹ Thẩm nhìn anh, thở dài: "Con đừng trách mẹ, mẹ chỉ là lo cho con thôi. Cái cậu họ Trương kia nhìn có vẻ tốt, ai ngờ lại làm ra cái chuyện như thế. Con với nó bên nhau 3 năm, mẹ còn tưởng hai đứa sẽ tiến tới…"

Bàn tay cầm dao của người đàn ông chợt khựng. Mắt anh bị cận nhẹ, bình thường không ảnh hưởng gì nhưng khi thái đồ sẽ đeo một cặp kính gọng vàng mỏng. Anh đẩy nhẹ gọng kính, bình thản cười nói: "Mẹ à, chuyện đó qua lâu rồi, nhắc lại làm gì."

Cắt nốt chỗ khoai tây còn lại, anh ngâm chúng vào nước lạnh rồi rửa tay, lau khô.

Mẹ Thẩm lo lắng: "Thư Cầm thì thôi, nó đã kết hôn sinh con rồi, Thư Lan đang học đại học, cũng có bạn trai. Trong ba đứa, chỉ có con là chưa ổn định, mẹ lo lắm…" Nói đến đây, mắt bà đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.

Thẩm Thư Lâm an ủi: "Thôi nào. Với điều kiện của con, chẳng lẽ lại không tìm được đối tượng? Con chỉ đang chờ được giá thôi."

Nghe vậy, mẹ Thẩm mới bật cười.

Bữa trưa trôi qua khá yên bình. Ăn xong, Thẩm Thư Lâm chủ động đề nghị chơi cờ tướng với ba. Ông Thẩm hừ một tiếng, đẩy quân đỏ sang phía anh.

Hai bên chiến đấu suốt nửa giờ đồng hồ, trên bàn cờ chỉ còn lại vài quân lẻ tẻ. Ba Thẩm cất tiếng: "Ông Vương với ông Lý nhỏ hơn ba vài tuổi mà giờ đã có cháu bế cả rồi."

Thẩm Thư Lâm đi một quân tốt: "Chẳng phải nhà mình cũng có cháu rồi sao? Ba cưng hai đứa nhỏ nhà chị hai thế còn gì."

"Cháu ngoại khác cháu nội." Ba Thẩm di chuyển quân mã.

"Khác gì nhau ạ?" Thẩm Thư Lâm lại đẩy quân tốt tiến lên một bước. "Dù sao cũng sẽ không có cháu nội đâu, chi bằng ba cứ quý cháu ngoại cho tốt."

Bố Thẩm tức giận, đập mạnh quân cờ xuống bàn, mấy con cờ khác trên bàn bị chấn động nhảy lên: "Anh muốn đoạn tử tuyệt tôn à!"

"Đoạn tử tuyệt tôn cũng không sao, nhỡ sinh ra đứa giống con chẳng phải tự chuốc lấy bực à, chi bằng đừng sinh." Thẩm Thư Lâm bình tĩnh tiến quân, con cờ nhỏ vừa khéo chặn đầu "tướng" bên kia: "Chiếu tướng."

"Anh! Lý sự cùn! Cãi chày cãi cối!" Ba Thẩm tức giận, cau mày nhíu mắt định dùng "tướng" để dẫm nát quân tốt, nhưng phát hiện con "soái" duy nhất của mình đang ở thế nguy, còn con mã đỏ đang chực chờ hai ô đằng xa.

Thẩm Thư Lâm buông cờ: "Chiếu hết. Ba thua rồi."

Bố Thẩm tức xì khói: "Chơi lại!" Ông đã chơi cờ mấy chục năm, kỹ nghệ tinh thông, hôm nay do tâm trạng không tốt nên mới để thằng nhóc này chiếm lợi thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!