Chương 19: (Vô Đề)

Ánh trăng mềm mại phủ lên khoảng không giữa hai người. Khương Nhất Nguyên đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Sau khi nói hai từ đó, Thẩm Thư Lâm không nhìn cậu nữa, chỉ châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút. Nhưng chỉ cần một ánh nhìn, Khương Nhất Nguyên đã biết bản thân bị nhìn thấu.

Cậu đứng ngẩn tại chỗ. Yếu đuối, tổn thương và lạc lối là kẻ thù của một chàng trai trẻ. Cậu thà che giấu, chịu đựng những vết thương trong lòng, dẫu đau đớn tới mức thịt nát xương tan cũng không muốn để ai khác phát hiện.

Huống chi, "ai khác" này lại chẳng phải người ngoài. Cho dù cảnh tượng thảm hại, bất lực ấy bị cả thế giới chiêm ngưỡng, cậu vẫn muốn giữ lại chút thể diện trước người ấy.

Phản ứng đầu tiên của Khương Nhất Nguyên là muốn chạy trốn. Bàn tay sau lưng thoáng siết chặt. Cậu nhìn ra xa, nơi điểm cuối con đường nhựa thẳng tắp nối liền với chân trời. Một giờ trước, cậu đã đi một quãng đường rất dài để đến đây.

Khương Nhất Nguyên muốn gặp Thẩm Thư Lâm, từ năm ngoái cho đến năm nay.

Người đàn ông hút hết một điếu, lại châm thêm một điếu khác, chỉ rít một hơi rồi hỏi: "Hút không?"

Thanh niên cụp mắt nhìn điếu thuốc chìa ra trước mặt lẫn bàn tay đang cầm nó, cũng chính bàn tay ấy từng nhẹ nhàng v**t v* hình xăm của cậu, dịu dàng mà vững chãi.

Cậu bước tới nhận lấy điếu thuốc. Khói thuốc chìm vào phổi rồi từ từ thở ra, cậu thấy bản thân bình tĩnh lại đôi chút, kéo cửa xe rồi ngồi vào trong.

Xe lăn bánh chầm chậm, tốc độ chỉ khoảng 10 hoặc 15, không giống như đang vội vã mà như đang dạo bước cùng ánh trăng.

Ai kia đã chuẩn bị tâm lý đón nhận những câu hỏi từ đối phương, nhưng người nọ chẳng hỏi gì, cũng không nói gì. Cửa sổ xe mở toang, gió nhẹ lùa vào cùng ánh trăng, chỉ có sự im lặng hòa trong tiếng gió.

Đi được một đoạn, Khương Nhất Nguyên không chịu nổi nữa, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Gương mặt Thẩm Thư Lâm vẫn bình thản, ánh trăng chiếu lên phần xương hàm rõ nét.

"Anh ơi." Cậu khẽ gọi.

"Ừ?"

"Anh…" Khương Nhất Nguyên muốn hỏi tại sao anh không hỏi gì cả, nhưng rồi lại kìm được, chỉ nói. "Tối nay anh có uống rượu không?"

"Chẳng phải em vừa nếm thử đó sao?"

Khương Nhất Nguyên bật cười. Lúc đó tâm trạng rối bời, đầu lưỡi chẳng nếm được gì. Cậu nhìn đôi môi mỏng hơi mím lại của đối phương, không kiềm chế được mà đưa ngón tay chạm lên.

Chiếc xe vốn đã chạy rất chậm giờ dừng hẳn lại.

Thẩm Thư Lâm nghiêng đầu, để ngón tay của Khương Nhất Nguyên lướt qua môi mình rồi hơi hé miệng, mặc nó trượt vào trong. Kế tiếp, người đàn ông ngậm lấy ngón tay đó, cắn thật nhẹ vào đốt ngón.

Đầu ngón tay tê dại nóng rát. Khương Nhất Nguyên rút tay về, đưa lên miệng nếm thử: "Ừm, có mùi rượu thật."

"Đã uống nước mật ong rồi."

Khương Nhất Nguyên đề nghị. "Để em lái xe nhé."

Hai người đổi chỗ, thanh niên điều chỉnh ghế ngồi, đặt tay trên cần số nhưng chần chừ mãi vẫn chưa động đậy.

Một lúc lâu sau, cậu khởi động xe, hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

"Đâu cũng được."

Trên con đường nhựa vắng người ở ngoại ô, chiếc xe chạy không nhanh, giống như người dạo bước trong sân lại như đang đeo theo một đống hành lý nặng nề, phân vân không biết làm thế nào. Chiếc xe tiến vào thành phố, đi qua cầu vượt, vòng qua vài khúc cua rồi dừng trước đèn đỏ.

Khương Nhất Nguyên nhìn đường vân trên vô lăng, ngón tay gõ nhẹ. "Em vừa cãi nhau to với gia đình."

"Trong bữa cơm tất niên, ba em uống say, nghĩ rằng có ông ở giữa thì em sẽ chịu bắt tay làm hòa với vợ ông ấy. Đàn ông khi bước vào tuổi trung niên thường nghĩ mình có thể làm được mọi thứ." Khương Nhất Nguyên cười mỉa, lại nói. "Bà ta sinh ra ở vùng ven biển, rất giỏi nấu hải sản nên đặc biệt xuống bếp làm mấy món tôm cua gì đó. Ba thấy em chỉ gắp một đũa rồi ngưng thì nghĩ là em đang giận dỗi, ra lệnh em phải ăn, nói đây là món bà ta cố tình làm riêng cho em."

Thẩm Thư Lâm nhìn cổ đối phương. Chiếc khăn đã được tháo xuống để lộ những nốt mẩn đỏ chưa tan hết. Anh hỏi: "Ông ấy không biết à?"

Khương Nhất Nguyên nhún vai: "Ai mà biết được. Bà ta khuyên ông, nói hôm nay nấu không ngon, em không thích cũng phải, bảo ba đừng ép em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!