Chương 16: (Vô Đề)

Sau khi tắm xong, hai người cuộn tròn trên giường. Nghĩ đến hai tin nhắn kia, trái tim Khương Nhất Nguyên ngọt ngào chết đi được, rúc vào người bên cạnh hỏi: "Lúc đó anh tắt máy vì điện thoại hết pin chứ không phải cố ý không trả lời, đúng không?" Hạnh phúc khiến cậu không kiểm soát nổi lời nói, cố tình hỏi điều mà bản thân đã biết rõ.

Thẩm Thư Lâm phản hồi vài tin nhắn công việc, chỉ đáp: "Tại sao tôi phải cố ý không trả lời em?"

"Em sợ anh thấy em phiền nên mới cố tình không trả lời." Khương Nhất Nguyên vô tình liếc qua màn hình điện thoại của đối phương, đột nhiên khựng lại.

Ai kia lấy điện thoại ra xem, lập tức xác nhận – tài khoản WeChat mà Thẩm Thư Lâm đang dùng không phải tài khoản đã kết bạn với cậu!

…Đờ mờ!

Khương Nhất Nguyên nhíu mày, còn muốn soi kỹ hơn nhưng đối phương đã đặt điện thoại xuống. Cậu hít sâu mấy hơi kìm nén cảm xúc rồi lại gần ngoạm một cái vào yết hầu của Thẩm Thư Lâm, răng cắn chặt đầy vẻ không cam lòng.

"Sao lại cắn người nữa rồi?" Thẩm Thư Lâm cau mày, nắm gáy con chó điên kia buộc đối phương ngẩng đầu lên.

Khương Nhất Nguyên vừa ấm ức vừa tức giận: "Anh kết bạn với em bằng tài khoản phụ à? Anh dùng nó để chơi bời trai gái đúng không? Có phải không?! Đừng hòng lừa em!"

Thẩm Thư Lâm nhìn chằm chằm ai kia 2 giây, khẽ cười một tiếng rồi nghiêng người lấy điện thoại trên đầu giường, bật màn hình lên.

Ảnh đại diện của tài khoản WeChat này là một bức ảnh phong cảnh, trông không giống ảnh tự chụp mà giống lấy đại trên mạng. Trong danh sách trò chuyện, những tin nhắn mới nhất đều là với "Trưởng phòng thị trường Lưu", "Giám đốc pháp lý Lý" và "Phó cục công thương Từ".

Khương Nhất Nguyên bắt đầu hiểu ra gì đó. "Đây là tài khoản chuyên dùng cho xử lý công việc ạ?"

Thẩm Thư Lâm không trả lời, chuyển sang một tài khoản WeChat khác. Ảnh đại diện lần này là bình trà và chén trà mà Khương Nhất Nguyên rất quen thuộc.

Trong danh sách trò chuyện gần đây, quả nhiên có các tài khoản tên "Chị hai", "Em gái", "Mẹ", "Ba". Khương Nhất Nguyên thấy tên mình ở ngay đầu danh sách vì họ vừa mới trò chuyện, lại để ý trong tài khoản này chỉ có hơn hai mươi liên hệ, đều là người thân hoặc bạn bè thân thiết.

Hồi nãy con cún nào đó tức giận buồn bã bao nhiêu, bấy giờ lại vui mừng hớn hở bấy nhiêu. Thanh niên lập tức rúc vào, hôn hôn đường viền sắc nét từ dưới tai đến cằm mình si mê nhất của Thẩm Thư Lâm, vừa hôn vừa nhận lỗi: "Anh ơi, em sai rồi, anh đánh em đi."

"Tôi không có khuynh hướng bạo lực đâu." Người đàn ông đáp. "Sau này có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, không được cắn người, cũng không được tự ý giận dỗi. Nhớ kỹ chưa?"

Làm gì có chuyện Khương Nhất Nguyên phản đối, lập tức giơ tay thề thốt: "Lần sau sẽ không thế nữa, em thề em đảm bảo!"

Hạng mục đã giải quyết xong, cuối cùng Thẩm Thư Lâm cũng có chút thời gian rảnh rỗi. Trong hai, ba ngày tới chỉ có một buổi tiệc tối. Khương Nhất Nguyên cứ như cái đuôi nhỏ dính chặt không rời, chàng đi đâu thiếp theo đó cùng anh đi khắp nơi.

Tối nay lại có một buổi tiệc quy mô nhỏ, chừng ba, bốn người.

Khương Nhất Nguyên ngồi bên trái Thẩm Thư Lâm, nghe mọi người trao đổi những lời khách sáo mà chán nản nhếch miệng. Ai kia di chuyển mâm xoay trên bàn, dời đĩa cá vược hấp đến trước mặt người đàn ông, nãy giờ cậu để ý Thẩm Thư Lâm thích món này.

Quả nhiên, đối phương cầm đũa, gắp một miếng nhỏ.

Buổi tiệc được tổ chức bởi vài vị tổng giám đốc doanh nghiệp tư nhân ở thành phố C, họ đều muốn nhân dịp này hợp tác với Thẩm Thị. Một trong số đó nâng ly đầu tiên, tươi cười nói vài lời xã giao sau đó uống cạn ly rượu, cất lời: "Tổng giám đốc Thẩm, xin cứ tự nhiên."

"Khách sáo quá." Thẩm Thư Lâm đáp lại. Anh cầm bình rót rượu, vừa đổ non nửa ly thì bị giữ tay lại.

"Ngài Thẩm, để em." Khương Nhất Nguyên cầm lấy bình rượu và ly từ tay Thẩm Thư Lâm, tiếp theo quay sang nói với các vị tổng giám đốc: "Tối qua giám đốc bị cảm nhẹ, tôi là… trợ lý riêng của anh ấy, rượu tối nay cứ để tôi uống thay, các ngài sẽ không để bụng chứ?"

Văn hóa nhậu nhẹt rất phức tạp, khi nào phải uống hết mình, khi nào chỉ cần uống nửa ly, khi nào chỉ cần nhấp một ngụm hoặc không uống đều có quy tắc riêng. Buổi tiệc tối nay thuộc loại có thể uống ít mà vẫn giữ thể diện, không uống cũng không bị mất mặt. Những ngày qua uống nhiều, cơ thể đã bắt đầu thấm mệt nên anh không ngăn cản.

Trên thương trường nào có ai là người không tinh tường. Mấy vị tổng giám đốc thấy Thẩm Thư Lâm không có ý kiến gì, tự hiểu rằng đã được anh đồng ý, ngay lập tức cười tươi đáp: "Cậu em này nói gì vậy, trợ lý riêng của Tổng giám đốc Thẩm tất nhiên là người tài giỏi, quả là vinh hạnh cho chúng tôi mà!"

Khương Nhất Nguyên rót đầy ly rượu rồi uống cạn, cười nói: "Tổng giám đốc Lâm quá khen, tất cả đều nhờ ngài Thẩm dạy dỗ. Anh ấy đối xử với nhân viên rất tốt, ngay cả ngoài giờ làm việc cũng luôn tận tâm chỉ dạy." Ý là đang ám chỉ chuyện điên cuồng trên giường đêm trước.

Tổng giám đốc Lâm tất nhiên lập tức hùa theo: "Đúng vậy, đúng vậy. Anh Thẩm đúng là một lãnh đạo gương mẫu."

Thẩm Thư Lâm hờ hững liếc Khương Nhất Nguyên, ánh mắt rất nhẹ nhưng đủ để con cún kia lập tức cụp đuôi. Cậu khẽ cọ đầu gối đối phương dưới bàn, tranh thủ lúc không ai chú ý ghé sát lại nói nhỏ: "Anh ơi, em sai rồi."

Thẩm Thư Lâm chỉ nói: "Uống theo tửu lượng của mình, đừng gượng ép."

Khương Nhất Nguyên lại thầm thì: "Chẳng lẽ anh không tin em sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!