Chương 14: (Vô Đề)

Thành phố C nằm ở miền Bắc, hôm nay vừa khéo có trận tuyết đầu mùa. Trước khi máy bay hạ cánh, nhìn qua cửa sổ có thể thấy những con đường và mái nhà đã được phủ một lớp tuyết trắng mỏng.

Ra khỏi sân bay, chiếc xe thương vụ màu đen đã đợi sẵn bên lề đường. Trợ lý mở cửa xe, Thẩm Thư Lâm khẽ gật đầu rồi lên xe.

"Giám đốc, ở đây lạnh hơn nhiều so với thành phố A nhỉ?" Trợ lý vừa lên xe vừa cười hỏi.

"Đúng vậy, nhưng gặp đúng lúc tuyết rơi cũng là một điều may mắn."

"Nhưng tuyết rơi chẳng phải còn lạnh hơn sao!"

Thẩm Thư Lâm cười nhẹ: "Tôi là người miền Nam, rất hiếm khi thấy tuyết."

Vừa tắt chế độ máy bay trên điện thoại, quả nhiên thấy tin nhắn của tên nhóc kia: "Anh đến nơi chưa?"

Người đàn ông trả lời: "Mới xuống máy bay."

Ngay sau đó, một cuộc gọi video đến.

Thẩm Thư Lâm không bao giờ sử dụng chức năng video, càng không thể nhận cuộc gọi video trước mặt người khác. Anh từ chối rồi nhắn lại: "Không tiện lắm."

Khương Nhất Nguyên gửi sticker mặt mếu, tiếp theo yêu cầu anh gửi một tấm ảnh selfie, nhưng cũng bị từ chối như thường lệ.

Bị từ chối hai lần liên tiếp, Khương Nhất Nguyên không nhịn được nữa, tức tốc gọi điện qua. Vừa bắt máy, người đàn ông nghe thấy đầu bên kia lớn tiếng kể lể. "Chúng ta mới xa nhau có nửa ngày mà anh đã từ chối gọi video, cũng không chịu chụp ảnh! Có phải mặc quần rồi muốn quên người luôn không?!"

Nghe đối phương nói mấy lời th* t*c, Thẩm Thư Lâm cau mày: "Nói chuyện đàng hoàng."

Khương Nhất Nguyên miễn cưỡng "Ồ" một tiếng, lại hỏi: "Có phải anh không biết chụp ảnh tự sướng không?"

"Không cần thiết thì sao phải làm." Thẩm Thư Lâm không muốn dây dưa thêm. "Được rồi, cậu…"

"Làm sao không cần thiết được? Tôi muốn xem anh có còn nguyên vẹn không, hoặc bị sứt mẻ gì không. Hai chúng ta đang cách nhau những 2000 km đó!" Khương Nhất Nguyên ngắt lời. "Ở bên đó lạnh không? Tôi xem dự báo thời tiết thấy thành phố C đang có tuyết rơi, anh mặc quần giữ nhiệt chưa?"

"Không lạnh."

Chiếc xe thương vụ màu đen đi vào bãi đỗ xe của khách sạn, Thẩm Thư Lâm nói: "Được rồi, tôi đang bận, cúp máy đây."

Nhóm dự án, đội ngũ pháp lý và tổ tài chính đã đợi sẵn ở khách sạn. Thẩm Thư Lâm về phòng cất hành lý, chưa kịp nghỉ ngơi đã bắt đầu cuộc họp ngay lập tức.

Trong vài ngày tiếp theo, trừ lúc ăn uống ngủ nghỉ, nhóm dự án đều ở trong phòng họp của khách sạn để thảo luận và điều chỉnh phương án. Họ đã có vài buổi gặp gỡ với các cơ quan liên quan tại địa phương, bận rộn không ngơi nghỉ, sau một tuần mới có chút tiến triển.

Suốt một tuần đó, phần lớn thời gian Khương Nhất Nguyên chỉ ở trong phòng, ngoài việc vẽ tranh thì chỉ gửi tin nhắn cho Thẩm Thư Lâm. Người nọ hiếm khi trả lời, nếu có cũng chỉ là vài từ ngắn gọn, thậm chí có lần đến tận 2-3 giờ sáng mới hồi âm.

Cậu biết người ta đang bận, nhưng lại không thể ngừng suy nghĩ về những lời đối phương đã nói ở ngoài nhà hàng Pháp.

"Trong nửa tháng này, tôi mong cậu có thể nghĩ kỹ về những gì mình đang làm và đang nói."

Cậu đang làm gì? Cậu đang nghĩ gì?

Thực ra, chính cậu cũng không biết, chỉ cảm thấy những cuộc trò chuyện, đùa giỡn hàng ngày đã trở thành thói quen, hay việc quan tâm xem Thẩm Thư Lâm ăn gì vào bữa trưa cũng trở thành thói quen.

Nói đến đây, đã ba ngày liền Thẩm Thư Lâm chưa gửi ảnh bữa trưa. Khương Nhất Nguyên nằm úp trên giường, bực bội kéo đi kéo lại lịch sử trò chuyện, toàn là những câu trả lời ngắn gọn như "Ừ", "Được rồi", "Tối nói sau". Kể cả mấy tin nhắn khác cũng chỉ quanh quẩn mấy từ đó.

Lúc này, một số lạ với mã vùng không quen thuộc gọi đến.

Khương Nhất Nguyên chán chường ấn nút nhận, giọng nam chuẩn tiếng phổ thông vang lên từ đầu dây bên kia: "Xin chào, đây là phòng trưng bày nghệ thuật Bác Nghệ, xin hỏi…"

Từ khi một tác phẩm của cậu được một nhà sưu tầm nổi tiếng trong ngành mua với giá cao vào năm hai đại học, Khương Nhất Nguyên đã nhận không ít cuộc gọi tương tự, thậm chí trước khi bắt máy đã biết đầu bên kia muốn nói gì.

Thanh niên nhanh chóng tra cứu thông tin về phòng tranh này, hóa ra là một phòng tranh mới mở được 2 năm, không cùng đẳng cấp với phòng tranh Tri Ngộ nơi cậu từng tổ chức triển lãm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!