Chương 12: (Vô Đề)

Khương Nhất Nguyên lái chiếc Porsche màu đen dừng lại trước cổng trường A. Một cô nhóc buộc tóc hai bên, đeo kính gọng to đang đứng chờ bên lề đường. Cậu thử bấm còi hai lần.

Thấy chiếc xe quen thuộc, Thẩm Thư Lan lập tức chạy nhanh tới, mở cửa rồi thò đầu vào nhìn một cái: "Chào anh, anh là tài xế của anh trai em phải không? Anh hai nói là bận công việc… A—!"

Khương Nhất Nguyên bị tiếng hét bất ngờ làm giật mình: "Sao vậy?"

"A a a, là anh sao! Cao thủ top server!" Thẩm Thư Lan khích động đến mức không nói nên lời, "Anh là đàn anh đã vẽ bức Khe Hở mà! Em… em là fan hâm mộ của anh ạ! Nghe nói Khe Hở đã được một buyer giấu tên sưu tầm rồi, có đúng không anh?" Thẩm Thư Lan ngồi vào xe, nói chuyện không đầu không đuôi. "Em thực sự rất thích bức tranh đó! Em cũng đã đi triển lãm, nhưng không mua được… À đúng rồi, sao anh lại làm tài xế cho anh trai em vậy?"

Khương Nhất Nguyên nhắc cô cài dây an toàn, chiếc xe hạng sang nhanh chóng quay đầu, lướt qua đám đông trên phố: "Làm thêm kiếm tiền." Cậu cười nhẹ rồi bổ sung: "Cảm ơn cô Thẩm đã thích, bức tranh đó đang ở thành phố A, chắc sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng."

Thực tế, nó đang được treo trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị.

Nghe cậu nói làm thêm kiếm tiền, Thẩm Thư Lan mở to mắt: "Sáng vừa thi xong mà anh đã bắt đầu làm thêm dịp nghỉ đông rồi sao? Vất vả quá… Để em nói với anh trai xem có thể tăng lương không!"

Khương Nhất Nguyên cười: "Không cần đâu, anh Thẩm rất tốt với anh."

Đang giờ cao điểm, đường sá đều tắc nghẽn, xe cứ đi rồi lại dừng. Thẩm Thư Lan lại hỏi cậu có thấy bài thi buổi sáng khó không, rồi hỏi cậu định làm gì cho dự án tốt nghiệp năm cuối. Khương Nhất Nguyên trả lời từng câu một, Thẩm Thư Lan nghe xong thì gật đầu liên tục, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.

Vượt qua đoạn đường tắc nghẽn, tiếng xe lẫn tiếng người thưa dần, Khương Nhất Nguyên làm bộ vô tình hỏi han: "Anh theo sếp Thẩm một thời gian rồi, thấy hình như anh ấy luôn đi đi về về một mình. Với điều kiện của sếp, sao vẫn chưa kết hôn vậy?"

Nghe vậy, Thẩm Thư Lan cố tỏ ra chững chạc, thở dài: "Hầy, anh em ấy mà… Trước đây có một người bạn trai đã quen 3 năm, tình cảm rất tốt. À… Anh trai em thích đàn ông, đừng để anh ấy biết em nói cho anh, cũng đừng tiết lộ ra ngoài nha." Đây là tật xấu của cô nhóc, hễ ai hỏi gì là kể tuốt. Huống hồ cô đã coi Khương Nhất Nguyên như một người đồng môn đáng tin cậy.

Nghe đến đoạn "tình cảm rất tốt", Khương Nhất Nguyên siết chặt tay lái, lại hỏi: "Sau đó thế nào?"

"Anh trai em vì người đó mà comeout với gia đình, còn cãi nhau với ba một trận, chiến tranh lạnh gần nửa năm." Thẩm Thư Lan lo lắng. "Sau này hình như đối phương đã làm gì có lỗi với anh ấy, thế là chia tay. Ban đầu anh em không hút thuốc nhiều đâu, nhưng sau khi chia tay thì hút dữ lắm."

Khương Nhất Nguyên cau mày: "Trước đó sếp không hút nhiều sao?"

"Mẹ và chị cả không cho anh ấy hút, nhưng sau khi chia tay thì cũng không quản nhiều nữa, có lẽ là biết anh ấy cần giải sầu."

Khương Nhất Nguyên vô thức đạp mạnh chân ga. Hóa ra bây giờ Thẩm Thư Lâm mỗi ngày hút nửa bao thuốc đều là vì tên bạn trai cũ ngu ngốc kia sao?

"A a a! Chậm lại, chậm lại đi!" Thẩm Thư Lan hét lên.

Trên bảng điều khiển hiển thị tốc độ đã đạt 120 km/h, Khương Nhất Nguyên giật mình thả chân ga, nhẹ nhàng đạp phanh đưa tốc độ trở về 60 km/h.

"Xin lỗi." Cậu nói.

"Làm em sợ chết đi được!" Thẩm Thư Lan vỗ ngực thở hổn hển, lại nói. "Không sao không sao, xin lỗi gì chứ, có phải vì em kể chuyện làm anh mất tập trung không?"

Khương Nhất Nguyên đáp: "Không, là lỗi của anh. Đúng rồi, cô Thẩm này, nếu rảnh có thể mang tranh đến tìm anh, anh có thể góp ý cho em."

"Thật ạ?!" Thẩm Thư Lan kinh ngạc hỏi lại. Vừa nãy cô nhóc cũng muốn nhờ đàn anh xem tranh của mình nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc làm thêm của đối phương, vội nói: "Cảm ơn anh! Đúng rồi, đừng gọi em là cô Thẩm nữa, tên em là Thẩm Thư Lan, cứ gọi tên em là được. Em tìm anh ở đâu đây?"

Khương Nhất Nguyên cười nhẹ: "Đưa cho anh Thẩm là được."

Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự ở ngoại ô, Khương Nhất Nguyên đưa Thẩm Thư Lan vào trong. Phòng khách đã có nhiều người tụ tập, ngoài hai bác còn có một người phụ nữ với gương mặt lạnh lùng, chắc là chị của Thẩm Thư Lâm và hai đứa trẻ đang chạy quanh nhà.

Ba mẹ Thẩm đã gặp Khương Nhất Nguyên lần trước, biết cậu là sinh viên vừa học vừa làm nên rất có thiện cảm, mời cậu ở lại dùng bữa. Khương Nhất Nguyên từ chối khéo, chỉ nói là còn phải làm việc. Có vẻ Thẩm Thư Lâm đã báo trước nên không ai hỏi tại sao anh không đến.

Khi Khương Nhất Nguyên từ biệt ra về, Thẩm Thư Cầm gọi cậu lại ở sân: "Em trai, có phải Thẩm Thư Lâm bị bệnh không?" Cô hỏi thẳng, "Nó không phải người vì bận công việc mà không đến. Bệnh có nghiêm trọng không?"

Cô rất chắc chắn.

Khương Nhất Nguyên có chút ngạc nhiên. Nhưng đối phương đã tránh mặt người khác để tìm riêng cậu, chắc sẽ không làm lộ chuyện. Thanh niên chỉ do dự một chút rồi đáp: "Dạ phải, anh Thẩm có chút không khỏe, cũng không nghiêm trọng lắm. Mai sẽ ổn thôi ạ, chị đừng lo."

Thẩm Thư Cầm nói: "Em trai, có thể làm phiền cậu một việc không?"

Khương Nhất Nguyên vội đáp: "Xin chị cứ nói ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!