Chương 10: (Vô Đề)

10 giờ tối, khu vườn sau biệt thự nhà họ Khương đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.

Trên lầu, Khương Nhất Nguyên vừa thay quần xong, lề mề mất một lúc mới vừa xấu hổ vừa hối hận, lưỡng lự đi xuống vườn sau.

Nửa tiếng trước.

"Chưa ai dạy cậu à? Đối với thầy giáo thì phải nói "xin"." Thẩm Thư Lâm thuyết giáo.

Khương Nhất Nguyên quay lại nhìn anh, chỉ thấy người đàn ông đang cầm điếu thuốc trong tay từ trên cao nhìn mình. Ánh mắt sau cặp kính gọng vàng pha lẫn bảy phần lạnh lùng, ba phần chế giễu. Ngón tay hơi lạnh móc vào lỗ dây nịt trên quần jeans, kéo nhẹ như đang đùa bỡn.

Khương Nhất Nguyên chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cơ thể xuất hiện một cảm giác lạ lẫm mà quen thuộc. Và rồi… cậu ngây người nhìn xuống.

"…" Thẩm Thư Lâm rút tay lại. "Dọn dẹp đi." Dứt lời, đối phương bước ra ngoài, nhường lại không gian cho ai kia.

Khương Nhất Nguyên: "…"

Cậu ngồi thẫn thờ một lúc lâu mới tỉnh lại, đau khổ che mặt, xấu hổ quá đi mất!

Bấy giờ đi ra sau vườn, Khương Nhất Nguyên lập tức thấy Thẩm Thư Lâm giữa đám đông. Người đàn ông đang cầm ly rượu vang, mỉm cười trò chuyện với những người xung quanh.

Thanh niên lấy một ly rượu từ khay của phục vụ, uống một hơi gần hết để lấy can đảm rồi chen vào ngồi cạnh Thẩm Thư Lâm. Cậu không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ khẽ cọ đầu gối vào chân anh: "Này."

"Đó chỉ là… sự cố thôi. Tôi giỏi hơn thế nhiều, lần sau anh sẽ biết. Ít nhất là giỏi hơn cái thân già của anh!" Khương Nhất Nguyên tự biện hộ.

Thẩm Thư Lâm nhấp một ngụm rượu vang: "Cậu "này" với ai đấy?"

Khương Nhất Nguyên lại nhớ đến câu "Đối với thầy giáo thì phải nói "xin'" ngay cả giọng điệu cũng giống hệt. Da đầu cậu tê dại, vội vàng nhận lỗi: "Anh ơi, người ta sai rồi."

Cậu ghé sát hỏi thêm: "Rượu ngon không? Anh uống rồi thì không lái xe được nhỉ? Để lát tôi đưa anh về nhé? Lần này đảm bảo không động vào tranh của anh."

Thẩm Thư Lâm chỉ ly rượu trên tay ai kia: "Cậu cũng uống rồi."

"Quên mất." Khương Nhất Nguyên vỗ trán. "Vậy anh về bằng cách nào?"

"Tôi có tài xế."

"Vị thư ký họ Lâm đó à?" Khương Nhất Nguyên đã để ý đến thư ký Lâm đi theo Thẩm Thư Lâm từ đầu, người này trông cũng không tệ. Lúc này nghe anh nhắc đến, thanh niên lập tức cảnh giác: "Tài xế của anh không phải là người họ Hoàng hơn 50 tuổi sao? Mỗi người có một chuyên môn riêng, thư ký thì làm công việc văn thư thôi, sao lại lái xe? Chưa kể ngộ nhỡ thư ký Lâm cũng muốn uống rượu thì sao?"

Người đàn ông nghe cậu lải nhải một tràng, nhíu mày đáp: "Chuyện nhỏ thôi, không cần cậu Khương lo."

Nhưng thằng nhóc kia đâu chịu nghe, cứ khăng khăng: "Để tôi giúp anh sắp xếp tài xế nhé."

Đúng lúc có người đến tìm Thẩm Thư Lâm nói chuyện, Khương Nhất Nguyên tranh thủ đi sắp xếp tài xế, còn cố ý chọn một người mặt rỗ lưng còng.

Xong việc, thanh niên lại lượn một vòng rồi chen vào ngồi cạnh Thẩm Thư Lâm: "Đêm nay trời lạnh, mặc áo khoác vào đi."

Người đàn ông nhìn cậu một cái đầy ngạc nhiên, dường như rất bất ngờ khi cậu nói ra câu đó.

Ai kia lại nói: "Mai là chủ nhật, tôi đến nhà anh."

"Ngày mai tôi bận rồi." Thẩm Thư Lâm dập điếu thuốc vào gạt tàn.

Trong thế giới của người trưởng thành, nếu không nói rõ là việc gì tức là chẳng muốn nói, bất cứ ai tinh ý đều sẽ không tiếp tục truy hỏi. Nhưng rõ ràng Khương Nhất Nguyên không thuộc tuýp sở hữu sự tinh ý ấy, lập tức hỏi tiếp: "Việc gì vậy?"

Thẩm Thư Lâm đáp: "Không tiện lắm."

Ngay lập tức, Khương Nhất Nguyên đề cao cảnh giác: "Là tiệc tùng sao? Hay là anh định gặp cái tên chó… à không, người yêu cũ? Hoặc anh định đi bar câu trai? Anh đã câu được tôi rồi còn gì, chẳng lẽ tính câu thêm ai khác hả?"

Càng nói càng vô lý, người đàn ông nhíu mày: "Đừng nói năng thô lỗ như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!