Chương 1: (Vô Đề)

Vào lúc 10 giờ tối, trước cổng quán bar Echo, một chiếc xe thể thao màu đen không quá phô trương từ từ dừng lại. Nhân viên bãi xe của quán vội vàng tiến lên, kính cẩn mở cửa xe.

Một người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề bước xuống từ ghế lái, đưa chìa khóa xe cho nhân viên rồi khẽ gật đầu, bước về phía cửa quán bar.

Khi bước vào bên trong, tiếng nhạc và tiếng người inh ỏi đập vào tai. Đúng lúc đó, giai điệu vừa lúc có một nhịp tạm ngưng, giống như cố tình để khoảng trống. Trong khoảnh khắc ấy, vô số ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía người vừa bước vào.

Đối phương có vóc dáng cao ráo, gương mặt anh tuấn, mặc một bộ vest màu xám đậm được cắt may vừa vặn, cà vạt chỉnh tề, cúc áo sơ mi được cài kín đến tận cổ. Một người đàn ông như vậy, bất kể đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của người khác, huống chi đây lại là quán gay bar lớn nhất thành phố C.

Quản lý Lý vội vàng tiến lên: "Chào ngài Thẩm, hôm nay vẫn ngồi ở chỗ cũ chứ?"

Thẩm Thư Lâm mỉm cười: "Ngồi đâu cũng được."

Quản lý Lý không dám lơ là với khách quý, bèn dẫn anh đến một góc yên tĩnh hơn ngồi xuống: "Hôm nay có một đợt rượu mới, ngài muốn xem thử không?"

"Được rồi lão Lý, anh cứ làm việc của anh đi." Thẩm Thư Lâm nói, "Có việc tôi sẽ gọi."

Quản lý Lý lúc này mới rời đi.

Echo là một quán gay bar cao cấp theo dạng thành viên. Phí thường niên cho hạng thẻ thấp nhất đã đắt đỏ sẵn, còn thẻ bạc, thẻ vàng và thẻ kim cương thì khỏi phải nói. Mức phí hằng năm tương đương với mấy năm lương của một người lao động phổ thông. Nhưng trong tay Thẩm Thư Lâm lại là thẻ đen kim cương trọn đời. Từ khi Echo khai trương đến nay, cũng chỉ có duy nhất một chiếc được phát hành.

Điều kỳ lạ là, Thẩm Thư Lâm không phải khách quen thường xuyên, chỉ khi không bận rộn mới ghé qua uống vài ly. Dù có rất nhiều người muốn kết thân, anh vẫn luôn đi một mình, ít khi giao du với ai, ngay cả bạn tình vui chơi qua đường cũng hiếm thấy.

Qua lại nhiều lần, quản lý Lý thân quen hơn một chút, cuối cùng cũng hỏi ra lý do.

"Tình một đêm, cuộc vui qua đường?" Thẩm Thư Lâm nói. "Điều tôi cần không phải những thứ đó. Hơn nữa, tôi có chút ám ảnh sạch sẽ."

Quản lý Lý lập tức hiểu ra. Ngài Thẩm muốn một mối quan hệ lâu dài, ổn định. Điều quan trọng nhất là — ngài ấy muốn một người sạch sẽ. 

Điều ấy khiến quản lý Lý phải lắc đầu ngao ngán. Trong thời đại này, muốn tìm một người đàn ông sạch sẽ ở quán bar đồng tính thật giống như tìm quả táo trên cây sung – khó còn hơn lên trời.

Tiếng nhạc vào tối thứ Sáu đặc biệt sôi động. Tay trống và tay bass hăng hái đệm nhạc. Trên sàn nhảy, những người đàn ông trong các loại trang phục khác nhau đang nhảy múa lắc lư. Trên cây cột sơn đỏ rực, vài người khác ăn mặc hở hang phô diễn cơ thể, trao ánh mắt đưa tình với mọi người xung quanh.

Thẩm Thư Lâm cởi áo vest ngoài, nới lỏng cà vạt, tháo hai cúc áo sơ mi rồi dựa lưng vào chiếc sofa bọc da. Vừa đặt điếu thuốc lên môi, đã có hai chiếc bật lửa cùng đưa tới, đồng thời lóe lên ngọn lửa màu cam.

Hai người đàn ông ở hai bên đầy vẻ thù địch liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: "Tránh ra!"

Người bên trái cau mày: "Tôi đến trước, anh tránh ra!"

Người bên phải không chịu thua: "Ngài Thẩm vừa vào là tôi đã theo rồi, người cần tránh là cậu!"

Thẩm Thư Lâm ngậm điếu thuốc, hơi cúi đầu tránh khỏi hai ngọn lửa đó rồi lấy từ trong túi áo ra một chiếc bật lửa, mỉm cười hòa nhã với cả hai. Khi chuẩn bị châm thuốc, đằng sau lại có một cái đầu khác thò vào: "Ngài Thẩm, hút thuốc không phải như vậy."

Người đó cười nói, miệng ngậm điếu thuốc, đoạn cúi đầu qua vai Thẩm Thư Lâm áp sát hai đầu lọc một đang cháy một còn nguyên kia.

Thẩm Thư Lâm rút điếu thuốc ra khỏi môi, nụ cười dần lạnh đi: "Tôi không thích."

Ba người đàn ông đành hậm hực rời đi.

Chỉ trong chốc lát, trên bàn đã chất đầy những ly cocktail đủ màu, dưới đáy ly còn dán mấy mẩu giấy ghi số liên lạc. Có người thậm chí còn trực tiếp dùng bút đánh dấu số điện thoại lên thành ly.

Nhân viên phục vụ bưng khay đến đặt một ly cocktail lên bàn, chỉ về phía không xa, nói: "Ngài Thẩm, ly này là của vị kia tặng."

Thẩm Thư Lâm nhìn theo hướng tay anh ta chỉ. Thấy một chàng trai tóc vàng trắng trẻo đang vẫy tay với mình, anh liếc qua rồi thu hồi ánh mắt: "Không cần tặng thêm nữa."

Khói thuốc từ từ lan vào phổi rồi nhẹ nhàng thở ra. Ánh mắt Thẩm Thư Lâm quét qua khắp phòng, dừng lại ở một góc nào đó. Nơi ấy, một chàng trai trẻ trên người mặc áo thun trắng và quần jean đơn giản đang cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn không hợp với bầu không khí nơi đây.

Một điếu thuốc đã cháy hết, Thẩm Thư Lâm dụi tắt đầu lọc trong gạt tàn rồi tiến về phía góc phòng.

——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!