Chương 47: Cái tát

Từ trong chính viện đi ra, Quan Tố Y cúi người xuống đầu gối, nói với Mộc Mộc, "Tiểu Mộc Mộc, tới nhà giữa ở với mẫu thân có được không?"Mộc Mộc lập tức trốn đến sau lưng Nguyễn thị, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt làn váy của nàng, thò nửa cái đầu ra sợ hãi nhìn xem, rồi sau đó không hiểu lắc đầu.

Quan Tố Y lường trước được nó sẽ không dỡ xuống phòng bị với mình nhanh như vậy, đứa trẻ giống như nó, ở biên quan còn rất nhiều, thường cần có hơn mười năm, thậm chí hơn nửa đời người, mới có thể từ bị thương trong chiến tranh khôi phục lại.

Mộc Mộc còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định, chỉ cần dịu dàng an ủi, sớm muộn có một ngày có thể khỏi hẳn. Nàng cũng không vội, mỉm cười nói, "Vậy mẫu thân đành phải trở về một mình rồi."

Dứt lời nâng người lên, nghiêm mặt nói, "Đệ muội, muội có đưa nó tới tộc học không?"

Nguyễn thị bất đắc dĩ thở dài,

"Đưa rồi, nó không chịu nổi, không phải bản thân nó trốn đi, mà là bị bọn bạn nhỏ trong tộc học bắt nạt khiến cả người toàn bụi đất. Tẩu tử có chỗ không biết, nghĩa huynh quả thực không ra gì, có một lần cởi hết áo ngoài của Mộc Mộc, đổ đầy nước lên người nó. Mộc Mộc không biết phản kháng, về đến nhà làm ta bị dọa kinh khủng, một đứa bé đen sì, nếu như không há mồm thì chỉ nhìn thấy một đôi mắt đảo tới đảo lui thôi, khiến ta vừa bực mình vừa buồn cười lại đau lòng."

Nói tới Triệu Vọng Thư, Nguyễn thị tất nhiên là đầy bụng oán hận. Trên đường về nàng đã nghe rõ ràng, vị tân tẩu tử này chính là xuất thân văn hào thế gia, đối phó với đứa trẻ hư hỏng rất có thủ đoạn, vừa tới đã khuyến khích Hầu gia đánh Triệu Vọng Thư một trận, còn bắt hắn học bài biết chữ, còn có hiệu quả.

Vì vậy, nàng mới dám nói vài thật lòng, nếu không sớm đã mang Mộc Mộc tránh đi rồi.

"Triệu Vọng Thư và Triệu Thuần Hi dù sao cũng không phải là con ruột của ta, hôm nay Diệp gia lại nhét một Diệp di nương tới, ta vốn nên nghiêm khắc quản giáo, hiện tại sợ là không được rồi.

Nếu đệ muội không ghét bỏ thì mỗi ngày đưa Mộc Mộc đến nhà giữa đi, ta tự mình dạy nó học bài, bữa tối lại tới đưa trở về. Cô giờ đây bụng càng lúc càng lớn, sức lực không đủ, ngay cả bản thân đều không chăm được, chớ nói chi đến Mộc Mộc.

Chúng ta một người trông ban ngày, một người trông ban đêm, chậm rãi cho nó thích ứng, đợi năm sáu tháng sau thân thể cô nặng nề hơn, ta sẽ hoàn toàn nhận nó, cô cũng có thể an tâm chờ sinh."

Nguyễn thị vui mừng quá đỗi, liên tục nói được.

Có thể bái nhập môn hạ của Quan thị, đó thiên đại phúc khí của Mộc Mộc, cũng chỉ có quần là áo lượt như đại thiếu gia mới muốn dùng mọi biện pháp tránh né. Haizz, có một số người tuy là mệnh tốt, nhưng lại ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.

Quan Tố Y nhận được đồng ý của Nguyễn thị, cũng không quên hỏi thăm ý kiến của Mộc Mộc,

"Lời vừa rồi Tiểu Mộc Mộc có nghe thấy không? Ngày sau con ban ngày tới chỗ nghĩa mẫu đọc sách, buổi tối chơi đùa cùng Nhị thẩm, được không?"

Mộc Mộc đường đường chính chính cân nhắc một lát, rồi gật đầu nhẹ một cái.

Hai chị em dâu đều cảm thấy mỹ mãn, từng người trở về. Quan Tố Y đi đến chính cửa phòng thì thấy trên đất có hoa rơi trộn lẫn rất nhiều vỏ hạt dưa, không biết là nô bộc nào lười biếng dùng mánh lới tiện tay vứt bỏ, lại đi thêm hai bước, trong nội viện không có một bóng người, chỉ có ở đầu cửa sổ phía đông có một tiểu nha hoàn tám chín tuổi đang đứng, đang kiễng mũi chân, cầm khăn lau lau chỗ cao nhất của song cửa sổ.

"Làm sao chỉ có một mình ngươi? Những người còn lại đều đi đâu rồi?" Minh Lan từ phía sau lưng tiếp nhận khăn lau của tiểu nha hoàn, giúp nàng lau sạch sẽ song cửa sổ.

Tiểu nha hoàn lại càng hoảng sợ, nơm nớp lo sợ hành lễ nói,

"Nô tỳ bái kiến phu nhân, nô tỳ phụ trách vẩy nước quét nhà, bởi vì tay chân chậm chạp, gần đến buổi trưa còn chưa làm xong việc, xin phu nhân thứ tội. Những người khác đi phòng bếp nhận cơm rồi, lập tức sẽ trở lại."

"Ngươi đừng che lấp thay bọn họ. Ta vừa mới ban xuống quy củ, trong sân thời khắc không thể thiếu người, cho dù là đi nhận cơm cũng phải thay phiên đi lấy, không được đi hết toàn bộ, nếu không chủ tử có phân phó, chẳng phải sẽ không có người ứng phó sao? Ta thấy ngươi không phải tay chân chậm chạp, mà là chịu khó quá mức, ôm cả việc của những người khác lên người mình." Quan Tố Y thấy mặt mày tiểu nha hoàn nhăn nhúm, tựa hồ sắp khóc, không khỏi buồn cười, "Mau thu lại nước mắt đi, ta không có ý trừng trị ngươi.

Ta dùng người chỉ có một nguyên tắc, việc của ngươi ngươi cứ làm cho tốt, không phải của ngươi thì đừng nhúng tay. Làm nhiều hơn ta sẽ không khen ngươi chịu khó, ngược lại còn ghi một tội cho ngươi, chỉ vì ngươi làm hỏng quy củ mà ta định ra. Lần này thì thôi, không được có lần sau.

Minh Lan, mang nàng đi dọn dẹp một chút, sau này nâng lên thành nha hoàn nhị đẳng, hầu hạ trong phòng của ta, ngươi lúc rảnh rỗi thì dạy quy củ cho nàng ta."

Minh Lan nhu thuận đồng ý, mang theo tiểu nha hoàn ngàn ơn vạn tạ đi thính phòng rửa mặt.

Quan Tố Y đi đến thư phòng, trải rộng giấy Tuyên Thành ra, vẽ xuống bố cục Diệp phủ mà Minh Lan thăm dò được, dùng son đỏ khoanh lại vị trí cây san hô, bốn phía vẽ mô phỏng gia đinh, khách khứa, đông chủ, rồi sau đó vắt hết óc mà cân nhắc.

Lúc chuyển ra nhà kho kiểm tra một lần, lúc đóng rương khóa lại kiểm tra một lần, đều không tổn hại. Ở giữa hai mươi bốn gia đinh trẻ trung cường tráng không hề nhúc nhích mà bao vây giám sát, chưa từng ly khai một lát, nhưng mở rương bảo vật lại vỡ vụn, đám người ồn ào, quả nhiên là gặp quỷ rồi!

Chuyện này không cân nhắc thì thôi, càng cân nhắc càng thấy kỳ quái. Quan Tố Y đấm bóp cái gáy, lục phủ ngũ tạng khó chịu giống như bị mèo cào. Nàng có cái tật xấu, đó là gặp phải chuyện nghi ngờ thì nhất định phải cởi bỏ, nếu không sẽ thành cả đêm không ngủ, nghiên cứu kiệt sức mới thôi.

Cũng bởi vậy, nàng học luôn không theo đúng một sở trường nào, luôn học chui học lệch sang những đường khác, khiến Quan lão gia tử đau đầu không thôi.

Giờ đây đã qua hai đời, cái bệnh cũ này không thấy chuyển biến tốt, ngược lại càng nặng hơn, khiến nàng đánh dấu lên cây san hô, hận không thể nhận luôn việc của bộ khoái, đi tới Diệp phủ điều tra một phen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!