Chương 29: Loạn nhà

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Triệu Lục Ly sau khi bị đuổi ra khỏi nhà giữa không hề tức giận, ngược lại còn rất áy náy lo nghĩ, một là bởi vì mình lại hiểu lầm phu nhân lần nữa, hai là vì tiền đồ của con cái.

Hắn lúc ấy bị mẫu thân chửi rủa và trách cứ khơi gợi lên chuyện cũ đau lòng, lại chuyển tất cả thống khổ mất đi Trăn nhi hóa thành oán khí, đổ xuống đầu phu nhân. Thật sự nói ra thì phu nhân không hề biết cái gì, nàng mới là người vô tội nhất.

Mà mình chẳng những không có dành tình cảm cho những trả giá của nàng, thậm chí ngay cả viên phòng cùng nàng cũng làm không được, trong lòng nàng bất bình, nói chuyện bén nhọn một chút là phải thôi, huống chi nhạc mẫu lại ở nơi này nói thẳng nhét Diệp Phồn vào đây, cho dù có tâm địa Bồ Tát, lúc này cũng không thể nhịn được.

Triệu Lục Ly vừa đi vừa than thở, dẫn con gái đến nhà kho, ý định tự mình chọn mấy lễ vật quý trọng đưa đi bồi tội cho phu nhân.

"Tố Y nói chuyện hơi thẳng thừng một chút, nhưng vẫn là vì tốt cho các con. Ta biết các con từ nhỏ đã thân cận với dì Diệp Phồn, nhưng, ngày sau nàng ấy vào Triệu phủ làm thiếp, thân phận thay đổi, quan hệ với các con cũng thay đổi, các con kính nàng yêu nàng, có phần tình cảm này là được rồi, chớ biểu hiện ra quá mức, cũng chớ thân cận quá với nàng ta, nếu người ngoài nhìn vào, chung quy không tốt cho các con."

Triệu Lục Ly vừa nói vừa lấy từ trong rương ra rất nhiều châu báu, bầy đặt từng cái lên trên chiếc kỷ trà.

Triệu Thuần Hi nhu thuận đồng ý, trên mặt nhìn xem như rất bình thản, nhưng bên trong lại sóng trào mãnh liệt, vừa tức vừa giận.

Lần này Quan Tố Y mắng nàng là tiểu phụ dưỡng đấy, phụ thân bị nàng ta hai ba câu nói đã dỗ trở về, lần sau mắng ác hơn, thậm chí còn ra tay giáo huấn, chỉ sợ phụ thân cũng phải trùng trùng điệp điệp bị hạ bệ?

Nàng không sợ phụ thân không giữ nổi trái tim hay là sẽ thay lòng đổi dạ, mà là quá kiêng kị cái mồm kia của Quan Tố Y. Mặc dù trời có sập xuống, chỉ bằng cái miệng lưỡi đó uốn éo vài vòng cũng có thể chống được lên, chỉ cần nàng ta muốn làm.

Triệu Thuần Hi càng nghĩ càng hối hận, lúc trước không nên ôm đồm cái này phiền toái bự tướng này thay cho mẫu thân, hôm nay thật sự là thỉnh thần dễ dàng tiễn đưa thần khó, dù là cho dì vào phủ, cũng chẳng thể chèn được Quan Tố Y một chút nào, ngược lại còn để chính mình rơi vào hoàn cảnh càng xấu hổ.

Nếu nàng ta thật sự đưa mình cùng đệ đệ cho di mẫu giáo dưỡng, chỉ một ngày thôi, con trai trưởng đích nữ của Trấn Bắc Hầu phủ sẽ trở thành trò cười trong mắt đám đệ tử huân quý, làm gì còn tôn nghiêm gì mà nói.

Trong lúc Triệu Thuần Hi đang nghĩ ngợi lung tung, Triệu Lục Ly đã lựa chọn xong châu báu để vào hộp gấm, dặn dò,

"Con tự mình đi đưa lễ vật cho Tố Y, thành tâm thành ý bồi tội với nàng. Nàng tuy nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, nhất định sẽ không so đo với con. Con phải biết, nàng là nữ nhi Quan thị, mà hai chữ"Quan thị" đại biểu cho nhân nghĩa lễ trí tín, ôn lương khiêm nhượng, đại biểu cho phẩm đức đương thời được tôn sùng và kính ngưỡng chí cao. Nếu như con có thể dính chút thơm của nàng ta, dù chỉ một ít thôi, ngày sau không phải lo buồn chuyện thành thân.

Trong cơ thể nàng chảy huyết mạch thế gia, trên đầu đội quầng sáng Nho gia, sau lưng còn có Đế sư, Quá thường, bệ hạ, ba tôn Thần Phật này, thân thiết với nàng ta có nhiều lợi lắm.

Ta gặp vận may lớn mới có thể lấy nàng làm vợ, trong lòng thấy may mắn nhiều, các con cũng phải biết tiếc phúc."

Đây là lần đầu tiên Triệu Lục Ly xâu chuỗi hiệu quả và lợi ích truyền thụ cho con gái, hắn nguyên vốn muốn bồi dưỡng nàng thành nữ tử như Diệp Trăn không ăn nhân gian khói lửa, nhưng Quan Tố Y đề điểm lại khiến hắn đột nhiên tỉnh ngộ ra —— nữ tử không ăn nhân gian khói lửa thì không có cách nào tồn tại bên trong hậu trạch, nhất là sĩ tộc huân quý quan hệ phức tạp.

Bệ hạ sao có thể làm chỗ dựa Quan Tố Y chứ? Bệ hạ yêu mẫu thân của ta như trân bảo, nên làm chỗ dựa cho mẫu thân của ta mới đúng chứ. Nếu như mẫu thân của ta chống lại Quan Tố Y, ông xem bệ hạ sẽ che chở ai!

Trong lòng Triệu Thuần Hi không cam lòng, nhưng cũng biết bệ hạ sẽ che chở Diệp Trăn, nhưng tuyệt đối sẽ không che chở cho mình, chỉ vì nàng chẳng những là con gái của Diệp Trăn, mà còn là con gái Trấn Bắc Hầu, mà Trấn Bắc Hầu có lẽ là thứ mà ngài ấy khó tha thứ nhất.

"Lời phụ thân nói con hiểu rồi. Ngày sau con sẽ xa cách dì, thân cận mẫu thân nhiều hơn." Nàng không thể không thỏa hiệp, chỉ vì nước xa không cứu được lửa gần, Tiệp dư nương nương cho dù tôn quý thế nào, bên ngoài cũng chỉ là dì của nàng mà thôi, không thể nhúng tay vào hôn sự của nàng.

Nói cho cùng, hiện tại chỗ duy nhất mà nàng có thể dựa vào chỉ có Quan Tố Y, huống hồ trong tay nàng ta còn cầm đồ cưới của mình.

"Con ngoan, đừng cảm thấy tủi thân, Tố Y tâm địa không xấu, con chỉ cần nghe nàng, học giỏi việc bếp núc, tương lai gả vào thư hương môn đệ gia phong thanh chính, địa vị thanh quý, sẽ được sống những ngày tốt lành." Triệu Lục Ly nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu con gái.

Triệu Thuần Hi cười lớn gật đầu, cuối cùng tự tay ôm hộp gấm đi bồi tội cho mẹ kế. Hai cha con vừa đi tới nhà giữa, Triệu Vọng Thư chơi đùa khắp nơi đã bị quản sự bắt về, lúc này đang đứng trước bàn luyện chữ, Quan Tố Y sóng vai đứng thẳng cùng hắn, trong tay cũng cầm một chiếc bút lông, đang vẽ phác thảo trên một tờ giấy Tuyên.

"Hổ hủy xuất phát từ hiệp, quy ngọc bị hủy bởi độc trung, là ai có lỗi cùng(*)? Một câu ngắn ngủn, mười sáu chữ, nhưng ngươi lại viết sai tới sáu chữ, còn có mấy vệt mực này là có ý gì đây? Không biết chính tả thì không cần viết, không cần thiết phải bôi bẩn lên mặt tờ giấy như thế, nếu không ngày sau mở khoa cử, bài thi mà viết như vậy, quan chủ khảo ngay cả nhìn cũng không thèm, trực tiếp sẽ gạch đi."

Quan Tố Y buông bút lông, cầm thước ra lệnh, "Mở tay ra."

Triệu Vọng Thư đưa tay ra phía sau lưng, nghiêng người mặc kệ nàng, giọng điệu tràn đầy ác ý, "Nghe nói dì ta tháng sau sẽ gả vào đây?"

"Dì ngươi là nạp, không phải gả."

Quan Tố Y mặt không biểu tình nói.

"Phi! Ta nói là gả thì chính là gả! Dì từ nhỏ nhìn ta lớn lên, chẳng khác gì mẫu thân của ta, phụ thân cũng thích dì, đợi khi dì tới đây, ngươi nhất định sẽ bị thất sủng, bởi vì chúng ta đều không thích ngươi!

Nghe nói buổi trưa hôm nay, ngươi nói không muốn quản tỷ tỷ và ta nữa, muốn để dì ta trông nom? Vừa vặn, ta ta cũng không có thèm đâu!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!