Edit: Hắc Phượng Hoàng
Một gã đàn ông cao chín xích đoan chính đứng đối diện ngươi, dùng đôi mắt tràn ngập tò mò nhìn chăm chú, con ngươi màu xanh da trời nhàn nhạt tinh khiết sâu thẳm. Khuôn mặt như bức họa này khiến Quan Tố Y mềm lòng.
Quan gia chính là văn hào thế gia, cũng giáo dục thế gia, xưa nay lo liệu nguyên tắc dạy dỗ tất cả, chỉ cần ôm ấp một tấm lòng thật sự hiếu học, vô luận có thân phận như thế nào, bọn họ đều dốc túi dạy dỗ.
Vì vậy khi đối mặt với vị hán tử ở tuổi xây dựng sự nghiệp này, ngay cả tiếng Hán cũng không nói được thông thạo, Quan Tố Y vẫn nguyện ý trao đổi tâm đắc cùng hắn, thậm chí biết điều gì thì nói nấy, không chém gió.
Nàng nhíu lông mày trầm tư, ý muốn tìm kiếm phương pháp dễ hiểu nhất để diễn tả quan điểm của mình.
Thánh Nguyên Đế bưng ấm trà, thoáng cúi người xuống nhìn, ánh mắt chuyên chú tựa hồ muốn xuyên thấu qua tầng lụa đen hơi mỏng kia, nhìn chân dung giai nhân. Tần Lăng Vân vốn ho khục, nhưng thấy không lay được thần trí bệ hạ, đành phải nháy mắt với tẩu tử.
Lý thị cười nói, "Hốt Nạp Nhĩ, đừng cứ đứng đó ngăn cản ánh sáng của phu nhân, ngồi đi."
"Tạ phu nhân.
"Thánh Nguyên Đế bắt chước y chang hành lễ, sau đó như câu nệ ngồi xuống, còn cực kỳ thấp thỏm không yên bất an liếc nhìn Quan Tố Y. Quan Tố Y vểnh mi cười nói,"Hốt Nạp Nhĩ, ánh sáng Thánh Điện. Cái tên tên này hay lắm, cha mẹ ngươi nhất định mong đợi nhiều ở ngươi."
Tần Lăng Vân biểu lộ kinh dị, ngay cả Thánh Nguyên Đế cũng ngạc nhiên một lát, hỏi, "Nàng hiểu được tiếng Cửu Lê?"
"Ngoại tổ mẫu ta là Tả Đinh Hương.
"Quan Tố Y uyển chuyển trả lời. Thánh Nguyên Đế giật mình,"Nếu bàn về học thức uyên bác, trên đời này không người nào có thể so vượt qua được nhà sử học."
"Đúng thế, vô luận là học phái nào, vị vĩ nhân nào, đều là một bản điển tịch, chỉ cần trong lịch sử để lại tí tẹo dấu vết, bọn họ đều có thể thuộc như lòng bàn tay.
"Quan Tố Y cởi mở nở nụ cười, hiển nhiên rất ưa thích tráng hán Cửu Lê Tộc coi như gián tiếp lấy lòng ngoại tổ mẫu mình. Nàng dùng đầu ngón tay chỉ đề dưới lầu một, tiếp tục nói,"Không phải vừa rồi huynh hỏi ta vì sao ta nói mệnh đề hôm nay là ngụy mệnh đề sao?"
"Đúng vậy, ta cảm thấy nhân tính vốn là ác đấy, nếu không vì sao học cái xấu thì dễ dàng, mà hướng thiện lại khó? Vì sao phải dùng phép nghiêm hình nặng đi ước thúc hành vi của dân chúng, mà một khi pháp luật rối loạn, bầu không khí xã hội cũng rối loạn theo."
Ánh mắt Thánh Nguyên Đế sáng quắc nhìn sang. Hắn tôn sùng tư tưởng Pháp gia, đương nhiên cũng đồng ý quan điểm "Nhân tính bản ác
". Hắn rất tò mò Quan Tố Y sẽ trả lời thế nào. Tần Lăng Vân cũng nghiêm mặt, chăm chú nhìn sang. Quan Tố Y lo lắng Hốt Nạp Nhĩ không hiểu được hết thâm ảo của tiếng Hán, gọi tiểu nhị cửa tiệm lấy mấy tờ giấy trắng và một bộ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), không nhanh không chậm trải ra dưới đất. Nàng cầm một tờ giấy trắng, từ từ nói,"Khi con người vừa mới sinh ra cái gì cũng không hiểu, đầu óc của bọn họ tựa như tờ giấy trắng này, rỗng tuếch, đơn thuần, vô hại. Lúc này họ không phân biệt được tốt xấu, cho nên nhân tính cũng không phân biệt được đâu là thiện đâu là ác.
Mà đứa trẻ trong quá trình dần dần lớn lên sẽ tiếp xúc với người và hoàn cảnh bất đồng, có an nhàn, có hiểm ác, vì vậy bọn họ bị bôi lên trên đủ loại màu sắc, trở thành đủ loại người. Người lương thiện sẽ vẫn có tâm tư âm u, người ác vẫn có mặt quang minh, mà đại đa số mọi người đều nằm giữa thiện và ác.
Kỳ thật bản tính của con người là cái gì, Khổng Tử và Cáo Tử đã có giải đáp từ lâu rồi.
"Nàng vừa nói vừa vẽ lên hai trang giấy, phác họa vài nét bút đã vẽ được ra mặt ác quỷ La Sát và Bồ Tát cười trông rất sống động. Chính như nàng nói, giấy trắng là giấy trắng, chỉ vì con người bôi lên, mới khiến con người sinh ra cảm xúc căm hận hay vui mừng. Thánh Nguyên Đế nhìn chằm chằm vào cổ tay trắng nõn của nàng, rất lâu vẫn không mở miệng nói. Là Tần Lăng Vân không chịu nổi bèn hỏi,"Không phải cô nói nhân tính không phân biệt được thiện ác, chỉ là một tờ giấy trắng sao?
Vậy tại sao còn phải làm chú giải cho nhân tính?"
Quan Tố Y buông bút lông, từ từ thổi khô nét mực, nhỏ giọng nói, "Khổng Thánh nói trong《 lễ ký 》: "Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên"(*); Cáo Tử cũng nói: "Thực sắc tính dã"(**). Bởi vậy có thể thấy được, bản tính con người không rời hai chữ "Thực " "Sắc".
Thực làm sinh tồn, sắc làm sinh sôi nảy nở, đều là nhu cầu cơ bản nhất của nhân loại. Vì sinh tồn, dù người thiện lương dưới tình huống cực độ đói khát cũng sẽ làm chuyện ác; vì sinh sôi nảy nở, cho dù người ngoan độc cũng sẽ buông tha ham muốn, dùng tánh mạng bảo hộ con cái an toàn.
Một kẻ ăn tươi con cái, một người xả thân bảo hộ con cái, lựa chọn đại ác và đại thiện, chẳng qua là người trước coi trọng sự sinh tồn của mình quá mà thôi, người thứ hai coi trọng việc sinh sôi nảy nở tộc đàn mà thôi.
Có thể thấy được chính thức lấy nguyên nhân hành động làm việc thiện làm việc ác của một người, khó phân biệt được. Trong thái bình thịnh thế, dân chúng được ăn no, mặc ấm, ở tốt, người làm việc thiện tất nhiên là nhiều rồi; trong chiến hỏa bay tán loạn, dân chúng ăn hết bữa nay không có bữa sau, vì mạng sống, đốt giết đánh cướp, người vào rừng làm cướp làm giặc chỗ nào cũng có.
Mà hai nhà Pháp Nho là người đánh lên khẩu hiệu thiện ác, mục đích là vì phục tùng nhân dân, dẫn dắt bọn họ sinh hoạt ngay ngắn trật tự, không nguy hại tới quyền lợi sinh tồn của người bên ngoài.
Pháp gia dùng phép nghiêm hình nặng uy hiếp, Nho gia dùng nhân ái bao la khuyên giải, đều không hữu hiệu cho dân chúng ăn no mặc ấm, an cư lạc nghiệp. Ngươi nói có phải thế không?
Đợi bọn họ không cần phát sầu vì bảo vệ tánh mạng, lại đi dạy bảo bọn họ tôn pháp làm việc thiện thì dễ dàng hơn rất nhiều rồi."
[*"Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên
": Ăn uống, quan hệ nam nữ là nhu cầu lớn trong bản năng sinh tồn của con người] [**Thực sắc tính dã: cùng nghĩa với câu trên]"Đúng! Cô nói quá đúng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!