Chương 14: Bị đánh

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Quan Tố Y còn chưa đi vào chính viện đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết, đặc biệt Triệu Vọng Thư làm ầm ĩ nhất, không ngừng gọi cha ơi mẹ ơi, nghe ra rất có lòng đấy.

"Mẫu thân đã tới rồi, mau nói giúp đệ đệ đi! Phụ thân muốn đánh chết nó đây này!" Triệu Thuần Hi đứng ở hành lang chờ đợi, trông thấy chủ tớ khoan thai đến chậm một chuyến, vội vàng kéo túm nghênh đón.

Nàng ta tuy ngăn chặn miệng hạ nhân, bảo bọn họ không bán đứng mình ra, nhưng bất đắc dĩ đệ đệ quá không có đầu óc, lại trực tiếp chạy đến thư phòng cáo trạng với phụ thân, nói cần phải bỏ Quan thị, còn bảo ông lấy luôn chức quan của phụ tử Quan gia đi. Mọi người nói xem hắn nói gì vậy?

Khó trách phụ thân lại giận dữ thế.

"Không vội, cứ nói chuyện gì xảy ra trước đã, đang êm đẹp lại dùng đến gia pháp, dù sao cũng phải có một nguyên do chứ?

"Quan Tố Y đi vào chính sảnh, thấy Triệu Vọng Thư bị hai tên thị vệ áp quỳ trên mặt đất, Triệu Lục Ly cầm một cây doi quất trên lưng nó, biểu lộ rất căm tức. Lão phu nhân không khuyên can nổi, chỉ có thể ngồi ở một bên gạt lệ. Triệu Thuần Hi nào dám nói thật, chỉ nói quanh co, Quan Tố Y cười khẽ mở miệng,"Ngươi không nói ta cũng biết, đơn giản là bảo phụ thân ngươi bỏ ta, thuận tiện lấy luôn chức quan của tổ phụ và phụ thân ta xuống."

"Làm sao ngươi biết?"

Triệu Thuần Hi tuổi còn nhỏ, nói lừa một câu đã nòi ra sự thật.

"Ngày hôm qua nó ở trước mặt ta còn dám nói như vậy, làm sao ta lại không đoán được chứ?

"Quan Tố Y đi đến bên người Lão phu nhân đứng lại. Tôn thị trông thấy con dâu đến rồi, không khỏi vui mừng quá đỗi, vội hỏi,"Mau đi ngăn đón Hầu gia, mau! Tiếp tục đánh nữa sẽ làm bị thương xương cốt Vọng Thư mất!"

"Mẫu thân đừng vội, ta còn chưa biết phát sinh chuyện gì đâu.

"Quan Tố Y đè ép áp bả vai đơn bạc của Lão phu nhân. Tôn thị ấp úng một trận, cũng không dám nói thật ra, chỉ trách mắng,"Bảo ngươi ngăn lại thì ngươi cứ ngăn lại, hỏi nhiều như vậy làm chi?

Ngươi bây giờ là chủ mẫu Hầu phủ, chiếu cố con riêng là bổn phận của ngươi, trông thấy Hầu gia quất roi hài tử ngươi không đi khuyên can, ngược lại thoải mái nhàn nhã mà đứng ở một bên xem cuộc vui, ngươi là hận không thể đánh chết con riêng Hầu gia, tiện thoái vị cho con của ngươi sao?

Cái này là gia giáo của Quan gia ngươi sao? Truyền đi không sợ được cái thanh danh ích kỷ ngoan độc, hủy danh dựmà tổ phụ ngươi vất vả tạo dựng lên à."

Chỉ cần liên quan đến Triệu Vọng Thư, Lão phu nhân sẽ trở nên cay nghiệt bén nhọn, chỉ trích đủ loại, Quan Tố Y đời trước nghe qua vô số lần. Nàng gánh vác lấy bêu danh khắt khe con riêng, tận tâm tận lực bồi dưỡng Triệu Vọng Thư thành tài, đổi lấy không có cảm kích, chỉ có hiểu lầm.

Nhưng mà nàng không giải thích, bởi vì nàng nghĩ đến, một ngày nào đó, tên Triệu Vọng Thư đề bảng vàng, lúc vị cực nhân thần, tất cả mọi người sẽ lý giải khổ tâm của nàng.

Nhưng mà cuối cùng ngày đó không đợi được, bởi vì ngay cả bản thân Triệu Vọng Thư cũng không hiểu nàng, thậm chí trong lòng vụng trộm hận nàng.

Vậy được rồi, đời này nàng cái gì cũng mặc kệ.

Nghĩ vậy, Quan Tố Y trực tiếp ngồi vào chỗ của mình bên người Lão phu nhân, từ từ mở miệng,

"Ta trước khi đến nghe được một ít tin tức. Trận đòn này là Vọng Thư nên chịu đấy, ta sẽ không khuyên can."

Lão phu nhân tức giận đến ngã ngửa, chỉ vào con dâu, lại chỉ vào nhi tử ra tay ác hơn, hô lớn, "Người tới, mau kéo Hầu gia ra, mau kéo ra!

"Nhưng thi hành gia pháp đều là nô bộc Tiền viện, chỉ nghe hiệu lệnh một mình Triệu Lục Ly, nào dám vọng động. Triệu Vọng Thư khóc đến thở không ra hơi, khóc thút thít nói,"Mẹ ơi, nhi tửxuống đấy với người, cũng cho người nhìn xem thật kỹ Triệu Lục Ly nhẫn tâm như thế nào!

Đều nói đã có mẹ kế thì có cha dượng, lời này thực không giả mà, ngày hôm qua ông ta còn rơi lệ trước bức họa của người, hôm nay có thể vì tân phu nhân mà đánh nhi tử đến chết.

Mẹ ơi, người ở dưới suối vàng có biết thì tranh thủ thời gian đi đầu thai đi, đừng có đợi người lang tâm cẩu phế này nữa!"

Không hổ là một đôi trai gái Triệu Lục Ly ngàn kiều vạn sủng nuôi lớn, biết quá rõ nên uy hiếp hắn ở đâu. Lời này như châm vào trong lòng của hắn, hắn giơ tay lên cao, cuối cùng không hạ roi quất, sau khi đình trệ mấy hơi đột nhiên ném sợi roi đi, nói giọng khàn khàn, "Nâng thiếu gia trở về, cầm thiếp mời của ta đi mời thái y."

Một đám nô bộc vội vã khiêng Triệu Vọng Thư xuống, Triệu Thuần Hi thở ra, con mắt đi lòng vòng, bỗng nhiên mang theo khóc âm nói ra, "Mẫu thân, đệ đệ bị đánh ngươi không rên một tiếng, ngươi thật sự muốn nhìn phụ thân đánh hắn chết sao? Ta, ta lúc đầu thật sự là nhìn lầm ngươi rồi, ngươi thật ác độc!"

Dứt lời còn trừng Triệu Lục Ly, sau đó nhấc váy đuổi theo.

Triệu Lục Ly vốn bị nhi tử khóc lóc kể lể khiến cho ruột gan đứt từng khúc, lại bị ánh mắt con gái bao hàm oán hận lăng trì, nhất thời đau nhức không thể át. Hắn lung la lung lay ngã ngồi trong ghế, trông thấy Quan Tố Y thờ ơ lạnh nhạt, không khỏi lại bay lên cảm giác ghét cay ghét đắng.

Nếu sớm biết người này lạnh tâm lạnh phổi như thế, lúc trước hắn không nên đồng ý nhi nữ khóc rống, trên đời nào có mẹ kế sẽ thiệt tình cân nhắc vì con riêng kế nữ? Đáng hận hắn lại váng đầu, phát tiết khuất nhục chịu đựng ở Quan gia lên người nhi tử, không nên như vậy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!