Edit: Hắc Phượng Hoàng
Sau khi chia sẻ tâm tư với thê tử một phen, ấn tượng của Triệu Lục Ly với nàng thay đổi rất nhiều, tuy nhiên còn có mấy phần đề phòng, nhưng thưởng thức vẫn nhiều hơn, bên trong tăng thêm áy náy.
Hắn đưa người về nhà giữa, lập tức phái quản gia đi ngầm điều tra đầu nguồn lời đồn đãi, sau đó trốn vào thư phòng tự xét lại.
Quan Tố Y cởi bào phục hoa lệ, chỉ mặc một bộ áo khoác bằng bông màu trắng, lười biếng ngồi ở ghế nằm uống trà. Minh Phương không biết chạy đi đến nơi nào rồi, có lẽ không phải ở trong sân Triệu Thuần Hi, thì là bồi hồi ở phụ cận thư phòng.
Minh Lan trung thực bổn phận nhất, lúc này đang bỏ đồ vật Trọng thị đưa tới như vải vóc, đồ trang sức, dược liệu vào trong hòm xiểng, lầm bầm nói,
"Ổ vàng ổ bạc, không bằng ổ chó nhà mình. Vào Hầu phủ mới biết được, vẫn là ở nhà tốt nhất. Tiểu thư, vừa rồi ta thực sự không muốn trở về đây."
"Ngươi cho rằng ta muốn về cái địa phương quỷ quái này à?
"Quan Tố Y đặt ly trà xuống, từ trong hộp may vá lấy ra một cái hầu bao để không chậm rãi may. Minh Lan chần chờ rất lâu mới nói,"Tiểu thư, chỉ là vài câu đồn đãi mà thôi, làm sao Lão thái gia và lão gia tức giận như vậy ạ? Biết hổ thẹn rồi sau đó dũng cảm, những lời này ta biết rõ, chẳng phải ám chỉ Hầu gia không biết thẹn chứ sao.
Thật không ngờ tới Lão thái gia mắng chửi người lại lợi hại như vậy, không cần mở miệng nói chuyện nữa chứ!"
Quan Tố Y vân vê kim bạc, chậm rãi kéo dài sợi chỉ, "Những lời đồn đãi kia chỉ là việc nhỏ mà thôi, tổ phụ và phụ thân là tức Hầu phủ giày xéo ta, đương nhiên muốn dùng sức gõ một phen, miễn cho ta không thẳng lưng.
Nhưng trong chỗ này còn có một số lời sắc bén ngươi không hiểu được, ta cũng không tiện giải thích cho ngươi nghe. Ngươi chỉ cần biết rõ, Trấn Bắc Hầu và Hoàng Thượng chẳng những không có giao tình gì, còn có khoảng cách.
Hắn kéo cờ của Hoàng thượng tới dọa Quan gia, nói chức quan của phụ thân và tổ phụ là hắn cầu đến đấy, rơi vào trong tai người khác hắn không sẽ để ý, nhưng nếu truyền vào tai Hoàng Thượng, tương đương với bóc da mặt của ngài ấy xuống giẫm."
Dùng đầu ngón tay xanh nhạt tinh tế vuốt lên vải lụa, nàng nhoẻn miệng cười,
"Ngươi nói, nếu là ta bóc da mặt của ngươi xuống, ngươi có đau không? Có khó chịu không? Có nghĩ muốn chết không?"
"Đau! Khó chịu! Muốn chết!" Minh Lan ôm mặt, sợ hãi gật đầu.
"Cho nên ta tùy tiện hù dọa hắn một chút, hắn đã sợ hãi rồi. Ngươi cứ chờ đi, ngày sau ai còn dám sau lưng nói ta, không cần ta xử lý, hắn sẽ hung hăng bóp tắt. Ta đến Triệu gia không phải đấu cái này, tranh giành cái kia, ta tới là để sống yên ổn đấy, có người bên trên vội vàng làm vũ khí cho ta sử dụng, vì sao ta không cần chứ?"
Đương nhiên, cuộc sống gia đình nàng tạm ổn ở bên trong chỉ bao quát Minh Lan cùng chư vị thân nhân, không kể tới Triệu gia.
"Lời đồn đãi kia thật sự sẽ truyền vào tai Hoàng Thượng sao?" Minh Lan cẩn thận từng li từng tí hỏi, sau đó đi đến bên cửa sổ nhìn quanh bốn phía, cứ như làm trộm.
"Nha đầu ngốc, ngươi cho rằng Triệu Lục Ly hắn là thứ gì? Đáng giá Hoàng Thượng phí tâm tư này? Một hai trinh sát nhất định là có, không chỉ là Hầu phủ, mà còn các nhà huân quý khác, thậm chí dòng họ hoàng thất cũng có.
Nhưng Hoàng Thượng một ngày làm vạn việc, nào có lòng dạ thanh thản biết cái này, chỉ cần Trấn Bắc Hầu phủ không phạm thượng làm loạn, ý đồ mưu phản, chuyện khác hắn sẽ không hỏi đến. Con rùa sống Triệu Lục Ly kia quá coi trọng mình là gì rồi, không biết nghĩ đến cái gì, lại bị dọa thành như vậy."
Nếu như chiếm được lão bà mãnh tướng có năng lực nào, hoặc thân vương thực quyền, có lẽ Hoàng Thượng sẽ hao tâm tổn trí giết chết người này, miễn cho lưu lại hậu hoạn, nhưng đổi thành kẻ bất lực buồn bực không lên tiếng Triệu Lục Ly này, liếc mắt nhìn hắn cũng lười ấy chứ!
Những lời cuối cùng này, Quan Tố Y ẩn tại trong lòng không dám nói ra bên ngoài, sợ tiểu nha đầu Minh Lan này không nín được, gây ra chuyện.
Xuất xứ của lời đồn đãi, không cần tra nàng cũng biết là ai giở trò quỷ, ngoại trừ Triệu Thuần Hi, không có ai có thể nghĩ ra chiêu ngây thơ và vụng về hồ đồ như thế.
Mục đích của nàng ta ước chừng có hai cái, một là giấu kín mình, để cho trong lòng mình còn có cảm kích cùng kính sợ Hầu phủ, ngày sau mới dễ khống chế; hai nha, chính là làm nàng khi khó chịu, nàng ta sẽ đứng ra nói, bán cho mình một cái nhân tình.
Mặt đỏ, mặt trắng toàn bộ một mình nàng ta hát đủ rồi, tuổi còn nhỏ như vậy mà tâm tư biến hoá kỳ lạ, quả nhiên có phong phạm của mẹ nàng ta.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến thanh âm thân mật của Minh Phương, "Ơ, đại tiểu thư tới rồi, mau mời vào! Nô tỳ vừa nấu súp khu hàn, giờ đi bưng tới cho người."
Minh Lan liếc mắt, nhỏ giọng lầm bầm, "Tiểu thư người trở lại giữa ban ngày ban mặt, vậy mà không thấy nàng ta chịu đi nấu canh khu hàn.
"Quan Tố Y giơ lên ngón trỏ đỡ cánh môi, chau lên đuôi lông mày tràn đầy trêu tức vui vẻ. Triệu Thuần Hi được hai nha đầu nâng hạ chậm rãi đi tới, thần sắc có bệnh trên mặt đã lui, nhìn xem hết sức yếu ớt. Minh Lan vội vàng đưa nàng ta tới giường gạch ấm, Quan Tố Y giật chăn bông phủ ở hai chân lạnh như băng của nàng ta, trách mắng,"Trời rất lạnh, con không nằm nghỉ ngơi, ra ngoài chạy loạn làm chi?
Có việc trực tiếp sai nha đầu tới chỗ ta là được."
Triệu Thuần Hi bày ra biểu lộ xấu hổ, muốn nói lại thôi một hồi lâu mới nhỏ nhẹ nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!