Chương 1: Thương tiếc

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Quan Tố Y đang ngồi ở trong lương đình bóng cây xanh biếc vờn quanh, hai nha hoàn đứng ở hai bên trái phải, thỉnh thoảng đưa một cành hoa hoặc một cây kéo.

Màn trúc bị gió nhẹ thổi qua đung đưa, khắp bên ngoài là tà dương và cành lá héo úa, mùa thu đến rồi.

"Phu nhân, đại công tử đến đây, hắn muốn gặp ngài.

"Tiếng bước chân dồn dập của vị vú già trung niên quấy rầy yên tĩnh nơi này. Quan Tố Y ngẩn người, khuôn mặt điềm đạm lộ vẻ hoảng hốt, như đang cố nhớ lại"Đại công tử

"trong miệng phụ nhân đến cùng là ai. Một lát sau, nàng nhíu mi, thong thả mà lại quyết tuyệt phun ra hai chữ,"Không gặp."

Vú già muốn nói lại thôi, nhưng cũng biết bản tínhphu nhân ngoan cố, cực có chủ trương, nói không gặp thì nhất định là không gặp.

Nhưng nơi này chính là một chỗ hẻo lánh của Triệu gia, chỉ có gia nô hoặc nữ quyến phạm vào sai mới có thể bị sung quân tới đây, cuộc sống kham khổ vô cùng, làm sao so được với Yến kinh phồn hoa giàu có và đông đúc?

Vú già muốn về chủ trạch lại khổ nỗi không có cửa đường, thật vất vả mới chờ được đại công tử đến đây, làm sao sẽ bỏ qua cơ hội nịnh bợ hắn, ra khỏi cửa liền quăng chủ trương của phu nhân ra sau đầu, cho đại công tử đi vào.

Quan Tố Y đang chuyển bình hoa đã cắm đủ những cành cúc vàng rủ xuống, ý đồ muốn tìm ra chỗ trống, chợt thấy một cành cúc vàng trong đó phiến lá quá mức sum xuê, thiếu độ sáng ý cảnh mà lại không tỏa vẻ đẹp, bèn cầm lấy chiếc kéo nhỏ tỉa bớt.

"Mẫu thân."

Tiếng la bao hàm áy náy làm đầu ngón tay của nàng khẽ run lên, lưỡi kéo sắc bén bỏ lỡ chiếc lá dư thừa, lại cắt ngang một đóa cúc vàng đang nở cực kì xinh đẹp. Quan Tố Y vẫn không buông kéo ngay, cũng không lộ ra vẻ ảo não, thậm chí ngay cả mi tâm nhíu lại lúc này cũng dãn ra.

Nàng dùng mũi dao cắt lá đi, lại lấy cành hoa đã bị cắt ra ném vào giỏ trúc nhỏ trong tay, thế này mới nhìn về phía thiếu niên đứng ở ngoài đình, đầy mặt lo sợ không yên và thất bại.

Ánh mắt từ từ chuyển xuống, chạm đến quải trượng trong tay hắn và chân trái rõ ràng bị ngắn một đoạn, Quan Tố Y có chút kinh ngạc, muốn hỏi, lại chung quy không có mở miệng. Nàng sở dĩ bị sung quân đến Thương Châu, không phải là vì quản quá nhiều hay sao?

Thiếu niên thấy ân cần trong mắt nàng, đau khổ cùng áy náy nghẹn trong lòng trong khoảnh khắc vỡ đê, khập khiễng tiến lên vài bước, bổ nhào vào bên chân phụ nhân khóc kể. Quan Tố Y vẫn chưa trốn tránh, hai nha hoàn đã ngăn trở thiếu niên, vừa nâng lên vừa hỏi,

"Đại công tử, người làm sao vậy? Là có ấm ức gì sao? Chân người bị thương, trăm ngàn đừng để va chạm!" Dạng ấm ức gì có thể làm cho đại công tử coi phu nhân như cừu địch lại không ngại xa ngàn dặm tìm đến Thương Châu kêu khổ, mà còn là trong tình trạng đi lại bất tiện thế này?

Hai người không hỏi, thiếu niên còn có thể ẩn nhẫn, vừa hỏi câu này liền như nước vỡ bờ, nước mắt nháy mắt rơi xuống, vừa nghẹn ngào vừa đứt quãng mở miệng,

"Mẫu thân, con trai thực xin lỗi người! Người xưa nay nghiêm khắc với con, con ham chơi sẽ răn dạy, phạm sai lầm sẽ trách phạt, làm tốt sẽ khích lệ. Người đối đãi con như con ruột của mình, con lại nghe tin lời gièm pha của người khác, cảm thấy người lòng dạ khó lường, trong lòng ẩn ác ý, do đó cố ý gây bất hòa, ngược lại đi thân cận Diệp di nương. Con thực ngu, con sai lầm rồi!"

Quan Tố Y một tay đỡ trán, một tay bình đặt ở trên bàn đá, đầu ngón tay gõ nhẹ nhẹ lên bàn, tựa hồ đang chuyên tâm nghe, vừa tựa hồ vẫn còn ngây người. Diệp di nương? Người nào là Diệp di nương?

Ở Thương Châu đợi hai năm, chuyện ở Triệu phủ nàng cố ý quên đi, mất một phen công phu mới từ trong trí nhớ phủ đầy bụi tìm ra nhân vật này.

Diệp di nương là đường muội của nguyên phối vợ cả Triệu Lục Ly, khi mình qua cửakhông bao lâu lợi dụng danh nghĩa chiếu cố đứa nhỏ nạp tiến vào.

Nàng ta có huyết mạch tương liên với con trai trưởng đích nữ của Triệu Lục Ly, có thể nói là nhìn bọn họ lớn lên, lại có bộ dạng tương tự mẫu thân bọn họ, hoàn toàn thỏa mãn bọn nhỏ hướng tới tình thương của mẹ.

Nàng ta trên mặt nổi chỉ là một di nương, lại được lòng người hầu phủ, Triệu Lục Ly cũng thấy nàng tương tự vợ cả sáu bảy phần mà phá lệ mê luyến, hai đứa còn không cần phải nói, tất nhiên là đối đãi nàng ta như mẫu thân ruột thịt.

Trái lại Quan Tố Y, lúng ta lúng túng, nửa vời, hai đầu không chiếm được niềm vui. Không có gia thế hiển hách, cũng không có đồ cưới dày, vì để sinh sống được ở môn đình cao ngất Trấn Bắc hầu phủ, ngoại trừ nghiêm khắc phục lễ, tuân thủ bổn phận, nàng không có khác biện pháp.

Phụng dưỡng mẹ chồng, chiếu cố phu quân, giáo dục con cái, việc nên làm, nàng đều yên lặng làm chu đáo, cuối cùng lại thân bại danh liệt, sung quân đến đây.

Không chịu nổi trí nhớ lại trở nên rõ ràng, Quan Tố Y giương nhẹ khóe miệng, tựa hồ như trào phúng chính mình lúc trước, vừa tựa như trào phúng thiếu niên đang khóc thê thảm tuyệt vọng dưới thềm.

"Chân của ngươi làm sao vậy?

"Nàng nhàn nhạt hỏi. Lại có được quan tâm của mẫu thân xưa kia, nước mắt thiếu niên vỡ đê, xấu hổ mãnh liệt,"Chân con bị người ta đánh gãy! Là Diệp di nương mua gã sai vặt bên người con, bảo hắn dụ dỗ bố trí con so đấu với hiệp sĩ, Thái y nói sau này không thể đi lại như người bình thường nữa, xem như tàn tật rồi.

Vì để cho Triệu Quảng kế thừa tước vị Trấn Bắc hầu, bà ta lại hủy cả đời con! Mẫu thân người xưa nay nghiêm khắc với con, dạy con trai đọc sách, sai con trai thủ lễ, nhưng có sai lầm nhất định trách phạt.

Trái lại Diệp di nương, chỉ sủng nịch dung túng con, khiến con trai dưới sự răn dạy càng chạy càng sa vào con đường sai lầm, thế này mới có hôm nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!