Chương 53: Kết

2 năm sau...

Trên đường phố Bắc Kinh hôm nay nhộn nhịp hơn hẳn, có lẽ là những ngày cuối năm thế này người ta sẽ tất bật hơn để chuẩn bị cho một cái Tết thật ấm no và hạnh phúc.

Ngay lúc này, ở ven đường mọi người đột nhiên lại xôn xao hơn hẳn , đặt biệt là những cô gái  họ liên tục xì xào bàn tán, hướng ánh nhìn về phía một nam nhân đang tản bộ cách đó không xa. Người này đơn giản chỉ khoác lên mình một chiếc quần thun đen cùng áo trắng đơn giản , trên đầu đội một chiếc mũ che gần hết gương mặt của mình nhưng vẫn thản nhiên tạo nên một sức hút vô cùng mãnh liệt . Khí chất người đó tỏa ra cùng với thân hình cao lớn, bờ vai rộng đã khiến cho cậu ta càng thêm nổi bật .

Mặc kệ những người xung quanh không ngừng bàn tán, người đó nhanh chóng sải bước đi nhanh hơn rời khỏi nơi phức tạp ấy. Đến khi chắc chắn rằng không còn ai chú ý đến mình nữa mới dần dần đi chậm lại.

Nhưng vừa được một lúc thì...

*Bộp*

-"Ui da"

Tiếng trẻ con bất chợt vang lên, nam nhân kia dừng lại, nhìn xuống chân mình liền thấy một cậu bé chừng 5,6 tuổi thôi đang ngồi bệt ra đất , mở to mắt ngơ ngác nhìn lên .

Nam nhân lúc này mới khụy một chân xuống đối diện với đứa bé, đưa tay gỡ chiếc mũ đen xuống để lộ gương mặt một thiếu niên nam tính và trẻ tuổi . Cậu ta ngay lập tức nở nụ cười khuynh thành cất lời.

-"Thế nào? có đau không? Gấp lắm hay sao mà chạy đến va vào anh vậy? "

Bé trai kia liền lắc đầu, tự mình chống đỡ để ngồi dậy.

-"Dạ không sao, xin lỗi anh. Chỉ là...."_Đứa nhỏ ngập ngừng đưa bàn tay mũm mĩm  lên gãi gãi đầu mình. Nhưng có vẻ thấy người trước mặt đang mong chờ nên đành nói tiếp. _".... chỉ là em phải trở lại trường ngay bây giờ, em trốn ba mẹ đến đây chơi, nếu không về ngay sẽ bị phát hiện mất a~".

Cậu bé vừa nói vừa chỉ về phía bên trái mình, nam nhân to lớn nhìn theo thì liền thấy trước mặt hiện ra một bãi đất trống rất to. Nó khiến người đó kinh ngạc, kinh ngạc vì đã từ rất lâu rồi người đó cũng giống như cậu bé này , cũng đã từng rất nhiều lần đến đây.

-"Anh ơi, anh tên gì vậy? "_Đứa nhỏ thấy người trước mặt nửa ngày không phản ứng, nhịn không được liền đưa tay kéo kéo chiếc áo của nam nhân, khiến cậu ta thoát khỏi mớ suy nghĩ trong đầu. Dịu dàng quay lại mà xoa đầu nó.

-"Anh là... Nhất bác, Vương Nhất Bác. Còn em?"

Đứa nhỏ phồng má lắc đầu.

-"Em không thể tùy tiện nói tên cho người lạ biết được mẹ em dặn như vậy đó. Mẹ anh không nói như vậy sao?"

Cậu  sau câu nói ngây ngô kia lập tức đen mặt, đứa... đứa nhỏ này thật là.

-"Rõ ràng là em hỏi trước còn dám bắt bẻ anh sao?"_Vừa nói, Vương Nhất Bác liền đưa tay nhéo nhẹ lên má nó khiến đứa trẻ bật cười vui vẻ.

-"Hahaha em đâu có, nhưng mà anh có chuyện buồn sao?"_Đứa trẻ đột nhiên nghiêng đầu hỏi cậu khiến Vương Nhất Bác khó hiểu nhíu mày.

-"Sao em lại hỏi vậy, không phải từ nãy đến giờ anh vẫn luôn vui vẻ sao?"

-"Không có..."_Bé con ấy lập tức lắc đầu, đưa tay chỉ vào mắt cậu. _".... Đôi mắt anh rõ ràng rất buồn mà, không sao em cho anh cái này".

Nói rồi nó từ trong túi lấy ra một cây kẹo nhỏ đưa cho cậu , thật trùng hợp là nó lại là màu xanh , màu mà cậu thích nhất.

-"Cho anh nè, ăn vào rồi sẽ hết buồn ngay"

Vương Nhất Bác ngỡ ngàng nhìn đứa trẻ trước đang mắt híp mắt cười rạng rỡ với cậu. Bỗng dưng lại nhớ về ngày hôm đó...

[-"Ca ca đừng buồn nữa, Nhất Bác cho anh một cây kẹo này, ăn vào sẽ hết buồn ngay"]

Nghĩ đến đây Vương Nhất Bác không nhịn được mà cười khổ, kẹo cũng đã ăn rồi sao anh lại nhẫn tâm bỏ đi vậy hả.... Tiêu Chiến?

-"Anh không nhận sao?"

Tiếng nói trẻ con một lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, ngay sau đó liền vui vẻ đưa tay nhận lấy kẹo nhỏ vào tay.

-"Nhận chứ , cảm ơn em"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!