Vài ngày tiếp đó, quả nhiên sau khoảng thời gian trốn tránh căng thẳng với anh, Nhất Bác hôm nay lại đột nhiên không ngủ sớm như mọi khi nữa. Nhìn chiếc đồng hồ mạ vàng đắt tiền trên tay chỉ vừa mới 7 giờ đêm , Tiêu Chiến thấy căn biệt thự trước mắt vẫn còn sáng đèn trong lòng bất giác nảy sinh cảm giác thập phần kì quái. Em ấy..... hôm nay không định trốn nữa sao?
Bình thường dù là sớm hơn một chút đi chăng nữa thì khi anh về cũng sẽ thấy đèn tắt hết cả, im ắng lắm mà, nhưng hiện tại dường như bên trong còn có cả tiếng nhạc nữa, thật quái lạ.
Nhanh chóng chạy xe vào sân vườn , Tiêu Chiến đóng cửa lại cẩn thận rồi bước vào trong nhà . Cánh cửa vừa được mở, đập vào mắt anh chính là hình ảnh Nhất Bác đang ngồi trên ghế sô pha nhâm nhi một tách trà. Xem biểu tình của cậu rất vui vẻ thoải mái , còn đun đưa thân người theo giai điệu du dương nữa .
Vừa thấy anh, Nhất Bác lập tức tắt nhạc đi, đưa tay vẫy vẫy.
-"Chiến ca anh về rồi, bên ngoài lạnh lắm nhỉ? mau lại đây ngồi uống chút trà với đệ đi"
Tiêu Chiến trong tức khắc liền đồng ý tiến lại, trong lòng còn chưa kịp vui mừng vì bé con này đã có thể thoải mái đối xử với anh như trước kia thì trong bếp đột nhiên phát ra tiếng động. Tiêu Chiến theo phản xạ quay về hướng đó mà xem xét , bên tay vang lên tiếng gót giày của nữ nhân va xuống nền nhà. Mùi hương nước hoa nhè nhẹ cũng của nữ nhân.
Không lẽ...
-"Bánh tới rồi đây ~"
Từ trong bếp, một cô gái vô cùng xinh đẹp bước ra, cô ấy có mái tóc đen dài tôn lên làn da trắng tuyết, chiếc váy màu trắng qua gối kết hợp với đôi giày cao gót cùng màu khiến cô thật không khác gì tiên nữ cả, rất thuần khiết.
Nữ nhân kia đặt một đĩa bánh thơm ngon xuống bàn , tay đưa lên nắm nhẹ lấy hai vành tay của mình, nũng nịu nhìn sang Nhất Bác.
-"Trong lò nướng thật nóng , chút xíu nữa là mình bị bỏng rồi a~"
Vương Nhất Bác nghe thấy liền bật cười ôn nhu xoa đầu cô.
-"Cậu đó, đã bảo là để mình giúp cho mà không chịu...."_Cậu vừa nói xong, ánh mắt không hiểu vì sao lại chuyển sang anh, thấy ánh mắt Tiêu Chiến thoáng chút chấn động cũng không nhìn ra sự tình nghiêm trọng của vấn đề , chỉ gấp gáp tiếp lời. _"....À, chút nữa quên mất, Chiến ca giới thiệu với anh đây là Hân Hân cô ấy nằm trong câu lạc bộ âm nhạc với em, bọn em quen biết cũng đã gần một năm rồi "
Mặc kệ ánh nhìn của cậu hướng về cô bé đó, muốn giới thiệu cô bé đó với anh. Tiêu Chiến hiện tại chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, trong đầu duy nhất chỉ vang lên một câu nói
Vừa rồi.... ánh mắt của em ấy dành cho người kia... thật dịu dàng.
Hân Hân sau khi được Vương Nhất Bác giới thiệu cũng chậm rãi tiến lên vài bước về phía anh, đưa bàn tay ra trước mắt anh, lễ phép cất lời.
-"Anh là Chiến ca mà Nhất Bác vẫn hay nhắc đến sao? em là Hân Hân, rất vui được gặp anh"_Nhất Bác rất hay kể cho cô nghe về anh trai của cậu ấy, cậu ấy nói rằng so với cậu ấy , Chiến ca còn tuấn tú hơn gấp trăm lần. Bây giờ được gặp có lẽ phải nên nói là cả hai người này đúng là nhan sắc thịnh thế khó tìm a~
Tiêu Chiến hiện tại mới dời tầm mắt đến người bên cạnh mình, biểu tình đột nhiên hoàn toàn thay đổi, vô cùng thoải mái vui vẻ bắt tay đáp lại cô.
-"Hân hạnh, hân hạnh, anh quả thật trước nay chưa từng thấy Nhất Bác mời bạn bè về nhà , xem ra quan hệ giữa em và Nhất Bác rất tốt nhỉ"_Độ tuổi của anh vốn không còn trẻ nữa, loại ánh mắt ngưỡng mộ nhìn nhau thế này đến một đứa trẻ con cũng có thể nhìn ra.
Hân Hân hai má bắt đầu ửng đỏ, cô e thẹn nhẹ nhàng mím môi như một nhành hoa trắng trong tinh khiết chờ người đến che chở yêu thương vậy.
-"Thực không giấu gì anh, em... em thật sự mến mộ Nhất Bác đã lâu, cũng vừa vặn cậu ấy cũng có tình ý với em. Chúng em ban đầu đến với nhau với tư cách là bạn bè, bây giờ có lẽ đã đủ dũng cảm để bước sang giai đoạn mới rồi "_Hân Hân vừa nói, mắt vẫn không quen liếc nhìn sang Nhất Bác một cái, cậu cũng vừa vặn mà va vào ánh mắt cô.
Tiêu Chiến vẻ mặt vô cùng ưng thuận gật đầu.
-"Vừa nhìn đã biết Hân Hân là cô gái vừa giỏi giang lại xinh đẹp, đứng cạnh Nhất Bác thật sự rất xứng đôi. "
-"Thật sao Chiến ca? thật hay quá , có được sự ủng hộ của anh đối với chúng em là niềm hạnh phúc rất lớn lao đó."
Trong khi Hân Hân vui vẻ ra mặt thì Nhất Bác bên cạnh lại có chút ngạc nhiên, thật không ngờ... anh ấy lại chấp nhận dễ dàng như vậy.
-"Trong bếp vẫn còn một ít bánh nữa, Chiến ca anh mau ngồi đi em đi lấy cho hai người "_Vừa dứt lời, cô liền vui vẻ chạy trở vào trong bếp. Lúc này chỉ còn lại anh và cậu, Tiêu Chiến buông cặp xách xuống ngồi ngay bên cạnh, thuận tay kéo kéo nút thắt cà vạt, nới lỏng nó ra. Bánh trên bàn là loại bánh cup cake, trang trí màu sắc đúng thuộc kiểu thiếu nữ xuân sắc rực rỡ .
Hết vàng xanh rồi tới đỏ không làm cho người ta loạn thị giác thì cũng phát ngấy đến chết thôi
Nhìn cuộc đời thật nhiều màu sắc những kiểu người thế này khi bị khoảng tối của cuộc đời vùi dập tức thì sẽ bẹp dính ngay.
-"Chiến ca, anh.... thấy cô ấy thế nào"
Vương Nhất Bác lúc này mới nhỏ giọng lên tiếng, tay nhẹ đặt tách trà đến cho anh. Tiêu Chiến nhướng mày xoay xoay tách trà trong tay, khóe môi cong lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!