Chương 23: Tôi Thắng Rồi

-"Áaaaaaaaaaa, giết người, giết người rồi  "

Đám người hầu đứng phía sau thấy phu nhân của mình ngã xuống sàn, mắt mở to lại không động đậy, trong lòng thừa biết chuyện gì đã xảy ra. Kinh hãi tột độ, lôi lôi kéo kéo nhau chạy ra ngoài. Nhưng vừa đến ngay trước phòng anh, thì cánh cửa bất ngờ bật mở khiến cho cả ba người đều hoảng sợ ngã rạp xuống đất. Mặt đều trắng bệt hết cả, tu tu mà khóc rống lên.

Tiêu Chiến bên trong lo lắng bước ra, nhìn bọn họ vội vã cất lời.

-"Có chuyện gì? Các người sao lại sợ hãi như vậy? "

Lúc này, một trong ba người mới run rẩy đưa tay chỉ về hướng căn phòng bên cạnh nức nở.

-"Lão... lão gia.... hức... lão gia giết phu nhân rồi..."

*Bịch *

Nữ hầu đó vừa nói hết câu cũng đã lăn ra ngất xỉu .

-"A Ly! A Ly cô không sao chứ?"_Mặc cho hai người kia lay mạnh, cô gái vừa rồi vẫn hai mắt nhắm nghiền , có lẽ vì lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng kinh khủng như vậy nên khó tránh khỏi sợ hãi quá độ mà ngất đi.

Tiêu Chiến sau khi nghe xong liền cả kinh bỏ qua bọn họ chạy vào trong phòng .

Nhìn thấy mẹ Vương nằm giữa một vũng máu lớn, còn Vương Đại Thành thì ôm đầu co ro một góc thì anh biết kế hoạch của mình cũng thành công rồi.

Vương phu nhân đến cuối cùng còn không thể nhắm mắt, vẻ mặt vừa đau đớn vừa kinh sợ đến vậy , thảo nào lại dọa chết đám người kia.

Tiêu Chiến đưa tay ra phía sau nhẹ khép cửa , sau đó liến đến chỗ mật thất đóng lại cẩn thận , đưa kệ sách kia trở về với vị trí ban đầu. Lúc này, ánh mắt anh mới từ từ hướng  tới Vương Đại Thành phía xa, chậm rãi tiến về phía ông, một tay đưa lên làm rối tóc mình, tay còn lại đặt lên chiếc áo sơ đang mặc trên người,  gỡ ra 4 nút , khéo léo để lộ làn da trắng hồng bên trong.

Vương Đại Thành nghe tiếng động, quay lại liền thấy được anh cũng đang nhìn mình . Ông ta giống như đang vùng vẫy giữa biển nước mênh mông tình cờ lại vớ được một chiếc phao vậy, hốt hoảng chạy về phía anh.

-"Tiêu Chiến con đây rồi, Tiêu Chiến nghe ta nói... ta không cố ý mà... ta thật tình không cố ý giết người mà, Tiêu Chiến..."_Ông ta vừa nói, hai tay vừa  nắm chặt lấy hai bên tay của anh kích động mà không ngừng lay mạnh. Càng lay, chiếc áo sơ mi trắng trên người càng trở nên xộc xệch.... và rơi hẳn xuống một bên vai.

Bên dưới, hai nữ hầu còn lại đang cố gắng dìu người bị ngất kia vào phòng để nghỉ ngơi , vừa đi qua phòng khách, thì phía sau lưng bỗng dưng có một giọng nói  liền truyền đến.

-"Có chuyện gì vậy ?"

Hai người kia giật mình quay lại, thì thấy Vương Nhất Bác, cậu một tay cầm chiếc balo , tay còn lại xoay xoay trái bóng trên tay. Tiêu Chiến quả nhiên đã tính rất kỹ, kế hoạch chuẩn xác đến mức hoàn hảo, về thời gian để ra tay và cả lúc nào thì Nhất Bác sẽ về đến.

-"Cậu.... cậu chủ.. hức "_Hai nữ hầu trông thấy cậu, tức thì liền bật khóc nức nở. Vương Nhất Bác nhìn họ, mày đen khó hiểu nhíu chặt lại.

-"Các người khóc cái gì?"

-"Hức... lão gia... lão gia không biết vì sao lại nổi điên... trong... hức... trong lúc mất bình tĩnh đã... đã giết phu nhân rồi "

Vương Nhất Bác nghe thấy từ "Giết " trong đầu giống như có tiếng sét đánh qua một cái, kinh hãi tột độ.

-"Cái gì? Sao lại như vậy? Ba mẹ tôi đang ở đâu? "

Bọn họ run run đồng loạt chỉ tay lên phía căn phòng ở tầng hai.

-"Ở... ở phòng làm việc, đại thiếu gia cũng đang ở đó"

Vừa dứt lời, trong lòng Vương Nhất Bác lập tức giống như có cái gì đó đè nặng lên . Đại thiếu? Chiến ca?.... Chết tiệt.

-"Các người sao lại để anh ấy một mình chứ?"

-"Chúng tôi... không "_Đám người kia bị ánh mắt giận dữ của cậu dọa đến tay chân run rẩy, cuống cuồng muốn giải thích nhưng chưa kịp nói hết thì Nhất Bác đã đùng đùng quẳng chiếc balo xuống đất tạo thành âm thanh rất lớn , hớt hải chạy lên tầng trên mất rồi.

Chiến ca từ trước đến nay cơ thể đều mềm mại yếu ớt, anh ấy không giỏi chống trả lại người khác. Cậu biết ba gần đây tinh thần không được tốt, nếu như.... nếu như ông ấy kích động thêm nữa, anh ấy biết phải làm sao?

Chiến ca, Tiêu Chiến.... đợi em, anh nhất định phải bình an.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!