Tần Phú còn chưa kịp hoàn hồn thì một bóng đen đã vụt tới nắm lấy tay ông ta kéo ra khỏi người anh.
-"Ba! Ba đang làm cái gì vậy? "
Nam nhân vừa lên tiếng vẻ ngoài cũng trạc tuổi anh, nhìn tổng thể đều cảm thấy vô cùng quen mắt . Đây chắc chắn là cố nhân.
-"Tần Minh? con đến đây làm gì?"_Tần Phú cả kinh nhìn người trước mắt, đây là con trai độc nhất của ông, là người sau này sẽ tiếp quản cơ ngơi của Tần gia. Tiếc là thằng bé này quá mức lêu lổng, cơ đồ vào tay nó chỉ sợ chưa được bao lâu lại tan thành mây khói mất.
-"Con thấy dạo này ba có vẻ khác lạ lại thường xuyên lui tới đây con sợ ba mang bệnh gì lại giấu gia đình, không ngờ... không ngờ... ba lại cùng với tên kia làm ra loại chuyện xấu hổ này"._Tần Minh có vẻ rất điên tiết , hung dữ hướng mắt nhìn về phía anh. Tiêu Chiến hoàn toàn không bị hắn áp đảo, ngược lại còn vô cùng bình thản đưa tay tháo chiếc kính của mình xuống, mỉm cười nhàn nhạt.
Lúc này, nam nhân kia mới chợt giật mình, hắn nheo lắm nhìn chăm chăm vào anh một lần nữa. Trong đầu như vừa có cái gì đó xẹt qua, đôi mày nhíu vào nhau mỗi lúc chặt hơn.
-"Tiêu.... Tiêu Chiến? "_Lời vừa nói ra chính hắn cũng giật mình, nam nhân trước mặt quả thật giống một tên yếu đuối mà hắn từng nhiều lần gây sự lúc còn học phổ thông. Nhớ lúc đó hắn thật sự không phủ nhận rằng tên này sở hữu gương mặt trời phú hút người, nhưng vì thời điểm đó cậu ta có chút lôi thôi đơn giản lại có vẻ lập dị nữa nên khiến hắn vô cùng ngứa mắt, cứ muốn gây sự với cậu ta mãi thôi .
Không nhờ sau nhiều năm nhưng vậy, cậu ta lại thay đổi thế này .
-"Lâu rồi không gặp nhỉ?"
Tiêu Chiến nhếch mép nhìn hắn ta với vẻ mặt vô cùng hứng thú, quả nhiên đây là tên đại ca đã không biết bao nhiêu lần gây sự với anh, ức hiếp anh. Hôm nay, ba của hắn ta lại vì anh mà động dục.... haha.... đây có thể xem là quả báo không nhỉ?
-"Thì ra là mày, loại bẩn thỉu như mày lại dám quyến rũ ba tao?"_, Dù thế nào đi chăng nữa thì việc xen vào hạnh phúc gia đình hắn là chuyện không thể tha thứ . Tần Minh cả kinh muốn xông đến thì ngay lập tức bị Tần Phú giữ lại .
-"Con có thôi ngay cái kiểu nói đấy không hả? Không được nói cậu ấy như vậy "
Thấy ba mình đứng ra bên anh, vì người khác mà mắng hắn, Tần Minh quả nhiên không cam lòng.
-"Ba, ba không biết đó thôi. Cậu ta chả tốt lành gì cả chỉ là thứ rác rưởi mà Vương gia nhặt về. Cũng chỉ là hạng rẻ tiền mà thôi ba cần gì phải.... "
-"Mày im miệng "
*Chát*
Âm thanh chua chát vừa vang lên, Tần Minh hắn lập tức đau đớn ôm lấy bên mặt của mình, phần da thịt ở đó bỏng rát vô cùng. Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn hai cha con họ tương tàn, trong lòng vô cùng vui vẻ. Xem ra với tình hình này giao ước giữa anh và Tần Phú không thể thực hiện được rồi, thậm chí còn có thể thuận đường cho con ông ta một bài học.... như vậy cũng không tồi.
-"Người.... người vì tên khốn này mà đánh con?"
-"Cái tên súc sinh này, tao đã... đã nói là mày không được... ức"
-"Ba... ba sao vậy?... Ba..."
*Bịch *
Lời còn chưa nói hết, Tần Phú đột nhiên mặt mày đỏ lên, mắt trợn lớn ôm chặt lấy bên ngực của mình giống như bị ai đó siết đến nghẹt thở vậy. Tiêu Chiến liết nhìn qua một lượt, xem biểu hiện có vẻ ông ta có tiền sử về bệnh tim, nay tâm tình kích động nên bệnh tình mới tái phát như vậy .
Sau khi thấy ba mình ngã xuống, hắn ta đã vô cùng hoảng loạn , chạy đến ôm lấy ông ta, hướng ra ngoài gọi lớn.
-"Ba, Ba đừng làm con sợ mà, người đâu? có ai không mau giúp với!! Chết tiệt!! "
Tiêu Chiến nãy giờ im lặng bây giờ mới nhìn Tần Minh đang sợ hãi bên dưới, nhướng mày lên tiếng.
-"Kêu cũng vô ích thôi, ở đây chỉ có tao mới có khả năng cứu ba của mày"_Những ân oán trước kia đương nhiên anh cũng phải đòi lại một chút chứ? cơ hội này phải nói là ngàn năm có một mà.
Tần Minh hiện tại hắn không còn thời gian suy nghĩ nhiều hơn nữa, hắn tuy suốt ngày chơi bời không nghe ai cả nhưng hắn không thể thấy ba hắn chết mà không cứu.
Ngay tức thì, Tần Minh lập tức tiến đến, nhẹ giọng xuống thành khẩn với anh .
-"Tiêu Chiến, tôi biết trước kia là tôi quá đáng với cậu nhưng đó là chuyện của hai chúng ta, xin cậu hãy cứu lấy ba của tôi có được không? Cậu là bác sĩ mà"_Nhìn ánh mắt hắn ta hết thảy đều là lo sợ cầu xin anh, khác hẳn với sự ngông cuồng lúc nãy , điều đó càng khiến anh vô cùng thỏa mãn. Tận mắt chứng kiến bọn người này đau khổ, thật thỏa mãn.
-"Tao là bác sĩ đương nhiên sẽ có trách nhiệm cứu người rồi, nhưng mà.... mày vẫn chưa thành tâm lắm nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!