Chương 11: Em Bảo Vệ Anh

Chiều hôm đó...

Đôi mắt xinh đẹp mơ màng mở ra, tai dường như nghe được bên ngoài có tiếng động. Anh yếu ớt chống đỡ thân thể ngồi dậy thì liền thấy phía sau cánh cửa vừa mở là tên đại ca lúc sáng, hắn trở lại một mình, hai tay còn ôm hai ả tóc vàng mặc chiếc váy đồng phục chỉ vừa đến mông. Hắn ta hài lòng nhìn bộ dạng thê thảm của anh, tay đưa vào trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa chậm rãi tiến đến.

Dùng tay nâng lấy mặt anh.

-"Thế nào, đàn em tao phục vụ mày tốt chứ? Chà.... chà có vẻ nặng tay quá nhỉ? Mà thấy tao tốt không, sợ mày chết ở đây nên đã tận tay đến mở khóa cho mày đấy "

Hắn ta vừa nói, bên dưới cũng đưa tay mở dây xích ra khỏi chân anh. Sau đó dửng dưng đưa tay sửa lại chiếc áo sơ mi bị lệch trên người anh.

-"Xem này, áo mày bẩn hết rồi, nghe nói mày hay bị Vương tổng mắng vì tội đánh nhau hả? Không biết khi thấy bộ dạng này của mày ông ta sẽ thế nào..."_Hắn ta đang nói bỗng dưng dừng lại, mắt hướng nhìn về phía chiếc cỗ trắng nõn của anh, sau đó không tự chủ được mà di chuyển xuống chỗ xuơng quai xanh quyến rũ vô tình bị lộ ra , trên đó có vài vết bầm tím và đỏ ửng, tạo ra khung cảnh dụ hoặc mê người.

Chết tiệt!

Tên đại ca đột nhiên đứng dậy, gương mặt vừa kinh sợ lại vừa giống như bị chột dạ đá vào chân anh một cái.

-"Loại dụ dỗ nam nhân như mày đúng là không biết xấu hổ, bẩn thỉu chết được "

Nói xong liền bước ra ngoài kéo hai ả kia rời đi. Tiêu Chiến sau khi được thả cũng bình thản đứng dậy, đưa tay lấy chiếc balo sau đó chậm rãi ra về. Dụ dỗ? Trông bộ dáng anh giống đang dụ dỗ hắn lắm sao? tên đó ăn nhiều tiền nên điên rồi?

Trên đường đi , hiện tại quả thật có biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn anh , cùng với đó là những giọng nói thì thầm to nhỏ chẳng mấy tốt lành .

-"Nhìn ăn mặc cũng có điều kiện lắm mà đánh nhau thành ra cái dạng này thật không ra thể thống gì"

-"Con cưng của mẹ, sau này đừng giống như nó chơi bời lêu lổng rồi đánh nhau như vậy biết không? "

-"Loại này sớm muộn gì cũng hư"

Những lời nói vang lên bên tai thậm chí không khiến anh tức giận mà ngược lại còn có chút buồn cười. Cái xã hội rác rưởi gì đây? Đám người này nhìn đời bằng bao nhiêu con mắt vậy, sống tại sao lại không thể nghĩ theo nhiều hướng? Cứ bộ dạng này là hư hỏng, là đánh nhau?

Tiêu Chiến nhẹ hừ lạnh một tiếng tiếp tục bước đi, mặc kệ bọn họ, về nhà thôi.... anh nhớ Cún con rồi.

15 phút sau.

*Cạch *

Dùng hết sức lực còn lại để mở cánh cửa , anh bước vào liền thấy ba mẹ Vương đang ngồi uống trà với nhau. Vừa nhìn thấy anh, cả hai đều đồng loạt cau mày, nhìn qua có vẻ rất không hài lòng. Tiêu Chiến không do dự bước đến, cúi đầu một cái.

-"Thưa ba mẹ con mới về , con xin phép lên phòng trước "

Tiêu Chiến vừa định rời đi thì Vương Đại Thành đã lên.

-"Khoan đã! Con lại đánh nhau nữa sao?"

Bước chân anh khựng lại, ánh mắt dần trở nên mông lung. Quả nhiên..... quả nhiên ông ấy không bao giờ tin anh.

Vương Đại Thành thấy anh im lặng nghĩ rằng anh thừa nhận mới chậm rãi nói tiếp.

-"Tiêu Chiến, ta biết nam nhi động chân tay là chuyện bình thường nhưng con nên nhớ con là con nhà gia giáo, là danh gia vọng tộc không thể tùy tiện suốt ngày đánh nhau để thân thể thương tích như vậy, người ngoài đánh giá như thế nào đây? Con muốn họ chê cười gia đình chúng ta sao? cho rằng chính tay ta nuôi ra một đứa côn đồ như vậy? "

Lời nói từ ông vô tình làm nụ cười nơi khóe môi anh cành rõ ràng hơn, sợ người khác chê cười chứ không màn đứa con này chết sống. Hay lắm, vô tình là vô tình, dù bên ngoài xã hội hay trong gia đình đều vô tình như nhau cả.

Tiêu Chiến xoay người lại , chậm rãi cất lời. Giọng điệu chấp thuận rõ ràng, ngoài ra hoàn toàn không có tạp ý gì khác.

-"Là lỗi của con, sau này nhất định sẽ không làm cha mất mặt "

-"Thôi được rồi con lên phòng đi"

-"Dạ"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!