11
Lúc này, ở Văn Trúc Viện – nơi Tứ Hoàng tử cư trú, đã thắp lên hương mê điệt.
Loại hương này giúp tăng khoái cảm.
Đây là món quà Ngũ Hoàng tử tặng để lấy lòng lão Tứ. Đích tỷ và Tứ Hoàng tử quấn lấy nhau trên giường, như hai con bạch xà. Khung cảnh xuân sắc ngập tràn căn phòng.
Tứ Hoàng tử dịu dàng hỏi:
"Tam ca và ta, ai giỏi hơn?"
Giọng nói nũng nịu của đích tỷ vọng ra từ cửa sổ khảm hoa:
"Tất nhiên là ngài rồi. Tam Hoàng tử ấy à, chỉ được cái mã, bên trong rỗng tuếch…"
Dưới cửa sổ.
Cơn gió lạnh thổi qua.
Tam Hoàng tử tỉnh rượu được phần nào.
Gương mặt hắn đầy vẻ không thể tin nổi.
Càng nghe, sắc mặt hắn càng tối sầm, băng giá như hàn sương.
Cuối cùng, hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt ngập tràn hận thù như muốn xé nát mọi thứ.
Đây chính là người phụ nữ khiến hắn phải sa cơ lỡ vận như hôm nay.
Giả dối, vô tình.
Hắn ngày đêm nhung nhớ, hóa ra đều là phí hoài. Tề Như Ý vẫn không ngừng lấy lòng:
"Không chỉ nô gia yêu ngài, kính ngài. So với Tam Hoàng tử – kẻ lỗ mãng ấy, Quý phi nương nương và Hoàng thượng cũng xem trọng ngài hơn. Ngài chính là người mà mọi người đều ngóng đợi."
Tam Hoàng tử thở phì phò, tức đến run người.
Cái tiện nhân này nào có khổ sở gì.
Nàng ta đúng là ti tiện, tự mình lao vào vòng tay lão Tứ, chẳng còn chút khí tiết của tiểu thư khuê các. Nhưng ai biết được, đích tỷ nịnh bợ Tứ Hoàng tử hết lòng, chẳng phải vì tình cảm gì, mà chỉ để mượn tay hắn g.i.ế. c ta.
Tam Hoàng tử càng không biết.
Đây chẳng liên quan gì đến tình yêu.
Chỉ toàn là hận thù. Hắn chỉ muốn xông vào g.i.ế. c c.h.ế. t bọn họ.
Không có thanh kiếm bên người, hắn rút ra một con d.a. o găm.
Ngũ Hoàng tử kịp thời giữ lấy hắn, liên tục ra hiệu:
Suỵt.
"Tam ca, về rồi tính."
Hắn tuy gầy gò nhưng sức mạnh không nhỏ, giữ c.h.ặ. t t.a. y Tam Hoàng tử, không để hắn động đậy.
Nếu đoán không nhầm, Ngũ Hoàng tử chính là người luyện võ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!