Tiêu Triển Vân miệng đầy m.á. u tươi, sắc mặt xám ngoét, hắn không còn phản kháng.
Bị bắt ngay tại chỗ. Ta thuận lợi lấy được nửa còn lại của hổ phù, đủ để điều động binh mã.
49
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu một cơn gió đông.
Hoàng đế phải đi gặp Diêm Vương rồi.
Hôm nay nắng xuân rực rỡ.
Gió xuân dịu dàng, thổi tung rèm lụa, làm tấm màn bông đập lạch phạch vào khung cửa.
Lạc Vô Kỳ ôm cây phất trần, miệng chảy đầy nước dãi khi ngủ gật.
Hoàng đế nằm trên giường, đôi mắt trợn trừng muốn bật ra ngoài, giống hệt một con cá vàng ngu ngốc trong bể.
"Hoàng thượng, thần thiếp đến tiễn ngài đây."
"Khâm Thiên Giám đã tính, hôm nay là ngày hoàng đạo, thích hợp để lên đường, thích hợp để đi xa."
Ta bưng một bát canh sâm đã bỏ thêm vài thứ.
Lạc Vô Kỳ giật mình tỉnh dậy, chưa kịp nghe rõ lời ta nói đã vội vàng nhận lấy bát canh, dùng thìa cạy miệng hoàng đế, từng thìa từng thìa rót vào.
"Uống đi, hoàng thượng, nương nương là muốn tốt cho ngài."
"Nương nương đang mang long thai, lại quản lý lục cung, lo lắng quốc sự, ngài đừng để nàng bận tâm nữa!"
Hoàng đế cắn chặt răng.
Lạc Vô Kỳ cố sức cạy miệng.
Loay hoay mãi, bát canh cũng uống xong, nửa mặt hoàng đế toàn dấu đỏ vì bị đè mạnh.
Trên khuôn mặt đen sạm đầy những vệt đen chằng chịt, đỏ đen xen lẫn, trông thật kinh hãi.
Ta ra lệnh cho Lạc Vô Kỳ lui xuống.
Ngồi bên mép giường, ta kéo tay hoàng đế đặt lên bản thánh chỉ đã chuẩn bị sẵn, ép hắn điểm chỉ.
Hắn trừng mắt nhìn ta, nhưng không nhúc nhích được chút nào.
Canh sâm xuống bụng.
Tứ chi ấm lại.
Hồi lâu, hắn như sống lại trong phút chốc, cố sức gằn ra một câu, mơ hồ không rõ:
"Nàng... từng… thích ... ta..."
Nàng đã từng thích ta, cớ gì lại hại ta như thế này? Đôi mắt xám xanh như mắt ếch của hắn trừng lớn, nhìn chằm chằm vào ta.
Đây là câu nói từng thuộc về ta. Năm đó, tại Thâm Liễu Thư Đường, giọng đọc thơ trẻ con vang vọng, mưa xuân đêm đó vẫn như còn bên tai, mọi thứ tràn đầy sức sống.
Ngũ hoàng tử và Tề Gia Hoà, khi ấy như một đôi thần tiên quyến lữ.
"Hoàng thượng, chẳng phải khi đó ngài từng thề với trời sẽ không phụ ta sao? Cuối cùng chẳng phải đã phụ ta rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!