Họ lớn mạnh nhờ thánh ân, cũng c.h.ế. t bởi thánh ân.
Sau khi chết, cây đổ bầy khỉ tan, thái giám và cung nữ đều tự tìm đường lui, không ai quan tâm đến t.h. i t.h. ể của họ. Chỉ có Minh Nguyệt, người bị xem thường bấy lâu, là đích thân đến thu thập di thể cho họ. Cơn mưa lớn như trút nước từ trên trời giáng xuống.
Mưa và nước mắt hòa lẫn trên gương mặt Minh Nguyệt.
Nàng ngoái đầu nhìn về phía Bích Hoa Cung một lần cuối.
Dưới tán phượng hoàng xanh rợp bóng, mẫu phi từng cầm một cuốn sách, kể chuyện cho ba huynh muội nàng nghe. Thanh âm như còn vang vọng bên tai.
Mưa càng lúc càng lớn, từng hạt đập mạnh như đậu xuống đất, cuốn đi những âm thanh kỷ niệm cuối cùng. Nàng thở dài, thốt lên một tiếng:
Đi thôi. Không còn yêu, cũng chẳng còn hận.
Từ nay không cần quay lại Bích Hoa Cung nữa.
39
Lão hoàng đế chỉ còn một hơi thở cuối cùng.
Tất cả các hoàng tử của ông, đều đã bị ông hủy hoại sạch sẽ.
Đại Hoàng tử, sớm đã qua đời.
Nhị Hoàng tử, đổi cả họ tên.
Tam Hoàng tử, tự sát mà chết.
Tứ Hoàng tử, mặt mũi xấu xí, cơ thể không còn khả năng sinh sản.
Lục Hoàng tử, bệnh tật ốm yếu, khó sống qua tuổi trưởng thành.
Thất Hoàng tử, bị hút m.á. u đến khô kiệt mà chết.
Đến giờ phút cận kề cái chết, lão mới rơi nước mắt như mưa, nghẹn ngào: 🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Phụ hoàng hồ đồ quá rồi!"
"Truyền lệnh triệu gọi Lão Ngũ về kinh, nối ngôi đại thống." Trăng tròn trên bầu trời Yến Trấn, treo cao trên tường thành.
Ta đang cùng các tướng sĩ trực đêm.
Cánh cửa sắt nặng nề từ từ mở ra.
Trên quan đạo, hai con ngựa phi nước đại, nhanh chóng biến mất vào bóng tối. Đó là sứ giả mang chiếu thư truyền ngôi đến cho Ngũ Hoàng tử. Hắn chẳng hề báo tin vui trời ban này cho tôi.
Hắn chỉ ôm ta, ngọt ngào nói:
"Bổn vương hồi kinh để tham dự tang lễ của Tam ca, kinh thành đầy nguy hiểm, nàng hãy ở lại đây."
"Có Viễn Hầu đi cùng ta là đủ."
"Gia Hòa, bổn vương không nỡ để nàng chịu cảnh vất vả bôn ba. Ta đi lần này, khó mà toàn vẹn, chỉ mong nàng bình an vui vẻ." Những lời tình tứ, nhưng trong ánh mắt hắn, chẳng chút chân tình. Bề ngoài, ta tỏ ra cảm động, trong lòng lại cười lạnh khinh bỉ. Kẻ ngu xuẩn!
Yến Trấn này, khắp nơi đều là dân của ta, há ta lại không biết chiếu chỉ từ kinh thành là gì? Những ngày đồng cam cộng khổ, cuối cùng cũng đến hồi kết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!