Chương 20: (Vô Đề)

34

Tháng Mười ở Yến Trấn, tuyết đã phủ trắng khắp nơi.  

Trên thảo nguyên phía Bắc, chỉ thấy một vùng băng tuyết mênh mang.  Vừa đặt chân đến nơi, quân Đát Hãn đã tấn công thành để cướp lương thảo.  

Khói lửa mịt mù, tiếng người la hét thảm thiết vang khắp nơi.  Quân Đát Hãn vốn nổi tiếng tàn bạo.  

Ngũ Hoàng tử sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, không chịu xuống ngựa, kéo cương loạn xạ, khiến vó ngựa giẫm lên cả người lính bị thương.  Một nam nhân từng luyện võ công, nhưng lại nhát gan như chuột.  

Làm việc lớn mà tiếc thân, sao xứng làm quân vương?  Ta kéo mạnh hắn xuống ngựa, bảo vệ binh lính hộ tống hắn trở về phủ.  

Nhặt lấy cung tên trên đất, khoác giáp trụ, đội mũ sắt, ta phóng ngựa lao về phía ngoại thành.  Kỹ năng cưỡi ngựa b.ắ. n cung là do Minh Nguyệt dạy cho ta.  Nấp sau lũy tường và nhà dân, ta giương cung đặt tên, tiếng dây cung bật vút liên tiếp, hạ gục vài tên lính Đát Hãn.  Một tên địch từ gần đó leo lên lũy tường, lao về phía ta.  

Tim đập thình thịch như trống dồn, ta hít sâu một hơi.  Rút mũi tên cuối cùng.  

Nhắm thẳng.  Tiếng gió rít xuyên qua.  

Một mũi tên xuyên qua hai tên lính Đát Hãn cầm đao.  Lính bị thương phía sau đã rút lui an toàn.  Sự tham gia của ta chỉ là một sức lực nhỏ nhoi, nhưng bộ giáp trụ được Hoàng thượng ban, với hình rồng uy nghi sáng rực, vẫn đủ để khích lệ sĩ khí của mọi người.  Quân Đát Hãn thất bại, rút lui.  Trong tiếng hoan hô, một vị tướng áo trắng cưỡi ngựa cao lớn tiến đến trước mặt ta, chắp tay cúi chào, giọng vang như chuông đồng:  

"Không biết quý nhân đến từ kinh thành là vị nào?"  Ta tháo mũ sắt, cũng chắp tay đáp lễ:  

"Ngũ Hoàng tử phi, Tề Gia Hòa."  Mắt vị tướng đầy vẻ kinh ngạc.  

Tiếng hô vang của binh lính bỗng ngưng lại trong chốc lát.  

Không ai ngờ rằng, vị quý nhân xông pha chiến trường lại là một nữ tử vốn được nuôi dưỡng trong khuê phòng.  Nhưng ngay sau đó, những binh lính chất phác, nhiệt tình lại reo hò náo nhiệt.  

Họ vụng về lau đi vết m.á. u trên mặt, cố gắng tỏ ra sạch sẽ, để lộ nụ cười vừa ngượng ngùng vừa tự hào.  Họ chiến đấu dũng cảm, không hề làm mất mặt.  

"Nữ tài không thua kém nam tài, Tiêu Triển Vân bội phục."  

Vị tướng áo trắng chính là Vệ Viễn Hầu.  

Ông cười bất đắc dĩ:  

"Các huynh đệ dũng cảm, nhưng không biết lễ nghĩa, xin Vương phi thứ lỗi!"  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

35

Khi gặp Vệ Viễn Hầu, Ngũ Hoàng tử vô cùng kích động.  

Hai người nâng chén trò chuyện thâu đêm.  Nhưng lòng ta lại hướng về những binh sĩ.  Lương thảo ở Yến Trấn khan hiếm, binh lính thường xuyên chịu đói.  

Ban ngày ra chiến trường, có người đói quá phải ăn tuyết, ăn cỏ khô, thậm chí ăn cả da bò trên mũ quân Đát Hãn.  Dù hôm nay giành chiến thắng, nhưng lương thảo vẫn tổn thất không ít.  

Thường ngày binh lính vẫn phải ăn bánh bã đậu, khẩu phần còn ít hơn bình thường.  Trong vương phủ, nhà bếp chuẩn bị rất nhiều cao lương mỹ vị để chờ Ngũ Hoàng tử thưởng thức.  

Ta chỉ giữ lại một ít đậu phộng và đậu nành làm đồ nhắm rượu, còn tất cả các món thịt, bánh bao, điểm tâm đều đem chia cho những binh lính đang đói bụng.  Họ chỉ là những chàng trai trẻ mười mấy tuổi, vừa ăn vừa rơi nước mắt.  

Có người nghẹn ngào:  

"Chưa bao giờ được ăn món nào ngon như thế này."  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!