Ta mời hắn dùng trà.
Hắn lặng lẽ đứng một lúc, nhìn quanh khung cảnh rộn rã trẻ thơ, tràn đầy sức sống.
Tề Gia Hòa luôn có cách vượt qua hiểm cảnh.
Nàng đi đến đâu, nơi đó bừng lên sức sống.
Nàng khiến hắn cảm nhận được mùi vị của quyền lực.
Nàng khiến Minh Nguyệt từ cõi c.h.ế. t hồi sinh.
Nàng mang đến hy vọng cho lũ trẻ này. Bị bầu không khí ấy lay động, hắn bật cười, rồi cúi mình hành lễ:
"Tiết Chiêu Dương xin thỉnh cầu Gia Hòa cô nương trợ giúp."
"Ta nguyện dùng lễ của quốc sĩ để đối đãi cô nương."
"Nếu thất hứa, ta sẽ bị sét đánh, c.h.ế. t không tử tế." Hắn bổ sung thêm:
"Trước khi rời Bộ Hình, ta đã ấn định ngày hành quyết Khánh Ninh Bá phủ là 19 tháng 10 năm nay, để tưởng niệm mẫu thân cô nương."
Đó chính là ngày mẹ ta đập đầu vào cửa phủ mà chết.
Hắn có tâm rồi.
Hắn đã trao cho ta đủ sự tôn trọng và coi trọng. Nhưng, chừng đó vẫn chưa đủ.
Ta cân nhắc. Thấy vậy, hắn tỏ ra sốt ruột:
"Trước đây ta thất lễ như vậy, làm chuyện thỏ c.h.ế. t chó mổ. Nay ta xin lỗi cô nương, mong cô rộng lượng bỏ qua."
"Chân thành của điện hạ, Gia Hòa đã cảm nhận được."Nhưng Gia Hòa còn muốn xin một thứ.Ta sẽ hết sức để giúp cô nương đạt được.Ta muốn vị trí vương phi.
"* Vừa dứt lời, Ngũ Hoàng tử lại thở phào nhẹ nhõm. Một hoàng tử bị vua cha khiển trách, không quyền không thế, chẳng ai chịu gả con gái nhà danh giá, còn hắn thì khinh thường nữ nhân dòng dõi thấp kém. *"Có thể hỏi tại sao cô nương lại đồng ý?*Bởi ta lòng mến điện hạ.
"* 🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng"còm
"review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB"Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngũ Hoàng tử sững sờ, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, đôi má đỏ bừng. Ta mỉm cười trong trẻo, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trời hôm nay cao vời vợi.
Những điều ta hướng đến, cũng cao xa như thế.
Ta cần vị trí vương phi làm bàn đạp, để từng bước nhảy lên đỉnh cao.
29
Minh Nguyệt nghiêm túc hỏi ta:
"Muội thật lòng mến Ngũ ca sao?"
"Người như hắn chỉ có thể cùng chịu hoạn nạn, không thể cùng hưởng phú quý."
"Gia Hòa, đừng để bị hắn lừa, giống như khi phò mã lừa ta." Nhìn đôi mắt trong veo như nước của nàng, ánh mắt chỉ một lòng lo lắng cho ta, trong lòng ta chợt thấy ấm áp.
Minh Nguyệt thật sự đã bước ra khỏi bóng tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!