Chương 16: (Vô Đề)

Minh Nguyệt ngồi dậy, nhìn phò mã hồi lâu.  

Người đàn ông cao lớn, oai vệ ấy, một khi ngã xuống, chỉ còn là một đống thịt thối rữa, hôi hám.  

Hắn chẳng hề anh tuấn, oai hùng, cũng chẳng phẩm hạnh cao quý như nàng từng tưởng.  

Tất cả những gì nàng yêu ở hắn đều là do nàng tự tưởng tượng ra.  Hóa ra, nàng chỉ yêu chính bản thân mình.  

Thật nực cười.  

Chết như vậy là đáng.  Minh Nguyệt nở nụ cười nhẹ nhõm.  

"Bản cung phạt ngươi ở lại phủ làm nữ quan!"  

Hương Hương nhi rơi lệ:  

"Đội ơn công chúa, đại ân đại đức của người, Hương Hương nhi suốt đời không quên."  

"Không cần cảm ơn ta. Ngươi nên cảm ơn chính mình. Hết lần này đến lần khác, ngươi tự cứu lấy mình, chưa từng bỏ cuộc, mới có ngày hôm nay."  Ta gọi Ngư ma ma và Phương di nương đến.  

Ngày hôm sau, cả kinh thành lan truyền tin tức – hai người này muốn hãm hại công chúa, bỏ độc vào thuốc, vô tình g.i.ế. c c.h.ế. t phò mã, bị Cẩm Y Vệ tại chỗ xử trảm.  Bệnh của công chúa đã khỏi.  

Nàng biết ơn phụ hoàng nhất:  

"Trong cơn mê, có tiếng rồng ngâm dẫn lối, nữ nhi mới có thể bước ra khỏi u mê. Nhờ chân long chi khí của phụ hoàng bảo hộ."  Hoàng đế nghe xong, vô cùng vui mừng, ban thưởng cho nàng một vạn thực ấp cùng vệ đội bảo hộ để nàng được bình an.  

Nhân cơ hội, Minh Nguyệt khéo léo khen ta:  

"Ngọc Nô do người ban tên, nữ nhi rất yêu thích. Nhờ nàng ấy ngày đêm chăm sóc, nữ nhi mới tỉnh lại."  

"Phụ hoàng, nô tài người chọn quả là tốt nhất."  Hoàng đế lập tức ban ta cho Minh Nguyệt, tùy nàng sắp xếp.  

Chỉ có Trịnh Quý phi tức đến phát đau đầu, một lần nữa ngất lịm.  

25

Tâm kết đã được tháo gỡ, Minh Nguyệt Công chúa lại nhặt lên sở thích cưỡi ngựa b.ắ. n cung mà nàng yêu thích.  

Tay áo thêu viền đỏ, búi tóc cài trâm ngọc tím.  

Nàng phi ngựa qua lại, tựa một cánh bướm chao lượn, tự do và khoáng đạt.  Nàng mở một học viện cưỡi ngựa b.ắ. n cung ở Nam thành, chuyên dạy trẻ em trong vùng cưỡi ngựa, tập võ, b.ắ. n cung.  

Không thu học phí.  

Mỗi tháng còn chu cấp một lượng bạc.  

Không phân biệt nam nữ.  

"Gia Hòa, muội học thức uyên thâm, hay là đến đây dạy bọn trẻ đọc sách, viết chữ và cách cư xử được không?"  

Ta mỉm cười đồng ý, lại đề nghị để Hương Hương nhi cùng tham gia, dạy các bé gái cầm kỳ thi họa và nữ công gia chánh.  

Ngày học viện mở cửa, lũ trẻ ở Nam thành chen chúc ở cổng, ánh mắt ngóng trông.  

Minh Nguyệt chợt dâng lên lòng thương, nàng vác một xâu lớn kẹo hồ lô, tự tay đưa từng cái để dẫn các bé vào trong.  Y phục của nàng không cầu kỳ, chỉ là một bộ áo bông màu thiên thanh, trên tóc cài một cây trâm ngọc trai nhỏ.  

Là ngọc trai gạo, phát ra ánh sáng trắng ngà dịu dàng, nhỏ nhắn nhưng tinh tế.  Ta nhớ đến một câu thơ:  

"Hoa rêu tuy nhỏ như hạt gạo, cũng học mẫu đơn mà nở rộ."  Bát thuốc của Trịnh Quý phi đã g.i.ế. c c.h.ế. t đóa mẫu đơn yếu ớt đang héo tàn.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!