Chương 10: (Vô Đề)

Trịnh Quý phi thở dài.  

Minh Nguyệt, đứa con gái này, học được ở bà cách giữ mình. Việc không liên quan đến mình thì mặc kệ, ngay cả huynh trưởng ruột thịt cũng không muốn giúp.  

Nhưng, vẫn còn một đứa con nuôi, Ngũ Hoàng tử.  

Dù sao hắn cũng là một nam nhân có thể đặt chân vào triều đình.  Nhiều năm qua, hắn luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn, ai đánh không đánh lại, ai mắng không mắng trả. Tam Hoàng tử viết thư về, cho rằng lão Ngũ chỉ là người vụng về lời nói, nhưng lòng dạ chân thành, còn hữu dụng hơn cả lão Tứ.  

Chỉ cần vào triều nghị chính, hắn sẽ có cơ hội xây dựng bè phái, lay chuyển tâm ý Hoàng đế, giúp Tam ca đông sơn tái khởi, đồng thời cứu chữa lão Tứ.  Trịnh Quý phi đã quyết định.  

Bà dần dần chuyển giao thế lực mà mình bồi dưỡng trên triều đình cho Ngũ Hoàng tử.  

Không đến ba tháng, Ngũ Hoàng tử đã đường đường chính chính bước lên triều.  

Hắn tiếp nhận chức vụ tại Bộ Hình.  

14

Ngày thượng triều.  

Bầu trời nơi chân trời, màu xanh xám như vỏ cua đã điểm chút đỏ hồng.  

Ngũ Hoàng tử trong bộ triều phục mới tinh, những đường nét sắc cạnh hiện rõ, ánh mắt lạnh lùng nhưng đã có thêm vẻ ngạo nghễ khác thường.  

"Ngọc Nô, bổn vương đã làm được rồi. 🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng"còm

"review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB"Xoăn dịch truyện

"để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^"Từ nay, ngươi yên tâm ở hậu viện vương phủ, Trịnh thị sẽ không dám động đến ngươi.Bổn vương sẽ cho ngươi một danh phận."  

Khi nhìn người khác, hắn không còn cúi đầu, ánh mắt sâu lắng như trước, mà ngẩng cao đầu, để lộ chiếc cằm sắc lạnh.  Xem kìa, con cháu hoàng tộc đều bạc tình như nhau.  

Vừa có chút quyền thế, lập tức muốn giam ta vào hậu viện, trở thành một nô tỳ dựa vào sắc đẹp để hầu hạ hắn.  

Ta cúi đầu, khẽ đáp:  

Thần thiếp tạ ơn.  

Đại thù đã báo, Khánh Ninh Bá phủ sắp c.h.ế. t triệt để, không bao giờ ngóc đầu dậy nổi.  

Ta không còn gì để cầu mong.  Chuyện triều chính ngày một nhiều.  

Ngũ Hoàng tử ngày càng bận rộn.  

Ta xin gặp hắn, nhưng nhiều lần bị từ chối ngay ngoài cửa.  

Thái giám thân cận của hắn, Lạc Vô Kỳ, ôm cây phất trần, vừa phẩy vừa nghiêm giọng:  

"Ngọc Nô, ngươi chỉ là một nô tỳ, hãy nhớ rõ thân phận của mình."Điện hạ chịu bảo vệ ngươi, đã là đủ rồi.Đừng mơ tưởng quá nhiều.Ngươi nhìn xem, mấy vị phu nhân đứng trước cổng kia đều đến dâng con gái. Nhiều danh môn khuê tú như vậy, Điện hạ còn không để vào mắt, chỉ giữ lại ngươi.

Dù chỉ là một thị thiếp, ngươi cũng nên thấy đủ.

"* Thực ra, ta tìm Ngũ Hoàng tử không phải vì danh phận."Lạc công công, phiền ngài hỏi giúp ta, Điện hạ quản lý Bộ Hình, đã định ngày Khánh Ninh Bá phủ bị tru di chưa?Còn đích tỷ của ta, Tề Như Ý, đang bị giam ở đâu?

Hôm qua ta đến thiên lao thăm, nhưng không thấy nàng.

"* Sắc mặt Lạc Vô Kỳ hơi thay đổi. Hắn vô thức liếc về phía cánh cửa gỗ hoàng hoa lê đang đóng chặt."Ngọc Nô, Khánh Ninh Bá phủ dù sao cũng là thân nhân của ngươi. Ngươi đã khiến họ thảm hại đến thế rồi, cần gì ép họ thêm?Một nữ nhân, không nên quá nhẫn tâm, sẽ tự cắt đứt đường lui của mình."  Ta cười lạnh trong lòng.  

Lạc Vô Kỳ nói như vậy, chắc chắn là ý của Ngũ Hoàng tử.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!