Thời Dẫn cứ để áo che trên mặt như thế, tay bị Dụ Duy Giang nắm trong tay, tim đập rất nhanh. Dụ Duy Giang vẫn luôn không nói một lời. Anh xử lý vết thương cho Thời Dẫn, rồi lại nhẹ chân nhẹ tay để lại hộp thuốc về vị trí cũ.
Thời Dẫn ngoan ngoãn, Dụ Duy Giang muốn lừa mình dối người, cậu cũng lừa mình dối người cùng anh, mãi cho tới khi nghe được tiếng cửa đóng, trong xe không còn tiếng động của người nào nữa.
Hôm nay xong việc sớm, đến khi Thời Dẫn hết việc đi về cậu cũng không gặp lại Dụ Duy Giang.
Từ khi bị Chu Đình Ngộ phát hiện nỗi lòng, Thời Dẫn bỗng nảy sinh một cảm giác trải lòng khó hiểu với y. Ở cạnh y thoải mái hơn ở với những người khác, dạo này cậu cũng rất thích nói chuyện với y.
Không thấy Dụ Duy Giang, Thời Dẫn chỉ dám quang minh chính đại hỏi Chu Đình Ngộ anh đi đâu.
"Hình như đi quán nào uống trà với Hạ Tấn Trung rồi." Chu Đình Ngộ nhìn Thời Dẫn bảo, "Tôi bảo không xen vào chuyện mấy cậu rồi cậu lại suốt ngày nhắc cậu ta với tôi. Tôi không phải quản lý của cậu ta đâu nhé."
Thời Dẫn cười gượng: "Vậy em mời anh đi ăn nhé?"
Không có chuyện gì mà một bữa cơm ngon không giải quyết được.
"Chỉ dựa vào một bữa cơm mà muốn dò la tin Dụ Duy Giang từ tôi á?" Chu Đình Ngộ ngưng giây lát, "Hay là nói cậu muốn xem thêm ảnh của Dụ Duy Giang lúc trước, như ảnh không mặc đồ chẳng hạn."
Thời Dẫn đỏ tai: "Anh lại nữa."
Thời Dẫn và Chu Đình Ngộ cùng về khách sạn. Câu chuyện cả quãng đường về đều không rời Dụ Duy Giang. Qua trò chuyện, Thời Dẫn được biết người lớn nhà Chu Đình Ngộ và nhà Dụ Duy Giang quen biết nhau đã mấy đời. Quan hệ của hai người là kiểu chơi chung từ bé đến lớn, đại học cũng học cùng trường luôn, chỉ có điều Chu Đình Ngộ bỏ học giữa chừng.
"Sao ban đầu anh ấy lại vào showbiz?" Thời Dẫn tò mò. Nếu dựa theo quỹ đạo ban đầu của Dụ Duy Giang, anh ấy không giống người sẽ theo nghiệp diễn xuất.
Việc Dụ Duy Giang vào showbiz có liên quan một chút tới Chu Đình Ngộ.
"Mấy năm trước có nhà sản xuất tới nhà tôi bàn chuyện hợp đồng. Hôm đó đúng lúc Dụ Duy Giang cũng có mặt."
"Anh ấy bị thợ săn tài năng nhắm trúng à?"
Chu Đình Ngộ sờ điếu thuốc trong túi, "Không phải thợ săn tài năng mà là nhà sản xuất. Người ta gợi ý cậu ta đóng phim. Tôi lúc ấy còn khó hiểu cơ, thế mà cậu ta chưa nghĩ nhiều đã đồng ý luôn rồi." Chu Đình Ngộ châm lửa điếu thuốc trên miệng, "Cậu ta quá lý tưởng, không hợp vào showbiz."
"Nhưng anh ấy vẫn rất xuất sắc." Thời Dẫn bảo, "Cũng rất tận hưởng niềm vui trong đó."
Chu Đình Ngộ quay sang nhìn Thời Dẫn một cái, cười như không: "Ừ, tôi cũng không ngờ cậu ta tận hưởng thế."
"Chuyện không thích anh ấy sẽ không làm." Thời Dẫn thuật lại lời Dụ Duy Giang từng nói với cậu.
Chu Đình Ngộ im lặng mấy giây, chẳng tỏ biểu cảm gì: "Nhưng từ bé cậu ta luôn làm những chuyện không thích."
"Biết tại sao cậu ta lăn lộn hai năm trời mà vẫn lẹt đẹt không lên được không?" Chu Đình Ngộ rít một hơi thuốc, hỏi Thời Dẫn.
Thời Dẫn nhíu mày: "Có phải anh ấy đắc tội ai nên bị chèn ép không?"
Chu Đình Ngộ cười nhạt: "Cậu ta cần mặt có mặt, cần thức lực có thực lực. Công ty nào đần độn đến mức không nâng đỡ lại còn mang giấu?"
Thời Dẫn hoang mang nhìn y.
Chu Đình Ngộ dập thuốc ném vào thùng rác ven đường, "Làm cậu ta thê thảm hai năm qua là người mẹ tốt của cậu ta đó."
Dụ Duy Giang theo Hạ Tấn Trung tới một quán trà theo phong cách lịch sự, tao nhã.
Hạ Tấn Trung đi trước Dụ Duy Giang. Cô phục vụ mặc sườn xám đi trước dẫn đường. Hai người đi từ mảnh sân này tới mảnh sân khác. Dọc đường đi có hoa, có cỏ, có hòn non bộ, có chòi nghỉ mát, rất có ý thơ "Tiểu kiều lưu thủy nhân gia" (Cầu nhỏ, nước chảy, nhà người).
"Thầy Hạ, sao đột nhiên lại muốn mời em uống trà?" Dụ Duy Giang hỏi Hạ Tấn Trung.
Hạ Tấn Trung quay lại cười: "Tôi được người ta nhờ."
Cô phục vụ dừng trước một gian nhà một tầng theo phong cách Nhật Bản. Cô đẩy cánh cửa trượt, sau đó lùi sang một bên, nghiêm chỉnh nghiêng người: "Đã đến rồi thưa quý khách, xin mời vào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!