Chương 39: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Sao bảo không thích người ta." Chu Đình Ngộ lại nữa rồi, còn cố làm ra vẻ chuẩn bị nhét điện thoại lại vào túi.

Thời Dẫn nhịn sao nổi, dứt khoát thôi giả vờ: "Anh đừng tránh em, thầy Chu," Thời Dẫn trông mong nhìn sang, "Cho em xem với."

Chu Đình Ngộ không trêu cậu nữa. Y mở album ảnh lướt lên, "Thật ra không có nhiều."

Thời Dẫn thò đầu sang, chăm chú nhìn màn hình điện thoại.

Chu Đình Ngộ lướt lên trên mãi mới dừng. Ngày tháng hiển thị là năm 2014, cũng hơi lâu rồi. Hồi đó Thời Dẫn còn đang học cấp hai.

Chu Đình Ngộ mở một tấm ảnh chụp chung ở cổng trường. Trong ảnh có bốn cậu sinh viên, ngoài Chu Đình Ngộ và Dụ Duy Giang, hai người còn lại đều là người nước ngoài.

Dụ Duy Giang đứng góc ngoài, vóc người rất cao. Thời Dẫn đã chú ý đến anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cậu trai trong ảnh còn non trẻ, mặt mày vô cùng anh tuấn nhưng đường nét ngũ quan không mạnh mẽ như hiện tại. Khóe miệng anh bằng phẳng. Môi mỏng mím thành một đường. Mặc dù biểu cảm lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại rất có tình.

Anh gầy hơn bây giờ một chút nhưng điều khiến Thời Dẫn ngạc nhiên là phong cách của Dụ Duy Giang thời sinh viên hoàn toàn không giống bây giờ, rất hoang dại. Anh cạo tóc húi cua, nhìn kĩ còn có thể thấy lấp lóa ánh bạc của khuyên bên vành tai.

"Ngầu ghê." Thời Dẫn lẩm bẩm, "Không ngờ Dụ Duy Giang lúc trước lại theo phong cách này."

"Cậu ta hồi đại học chất chơi nhỉ." Chu Đình Ngộ liếc sang Thời Dẫn một cái, "Cậu ta hơn cậu bảy tám tuổi đấy. Cậu mở mồm là Dụ Duy Giang này Dụ Duy Giang kia, gọi đến trôi chảy, không gọi tiếng anh được à?"

"… Anh ấy bảo em gọi thế mà." Thật ra Thời Dẫn cũng thấy gọi thẳng họ tên hơi láo thật nhưng Dụ Duy Giang đã nói, cậu nhất định sẽ nghe.

"Thầy Chu, các anh học đại học ở đâu thế?"

"Hà Lan" 

Thời Dẫn hơi ngơ: "Hà Lan?"

Vẻ mặt Thời Dẫn trầm ngâm. Chu Đình Ngộ hỏi: "Sao thế?"

"Không sao. Thế các anh biết nói tiếng Hà Lan không?"

"Biết nhưng bây giờ quên gần hết rồi. Hơn nữa khi đó toàn nói tiếng Anh là chính."

Chu Đình Ngộ lại lướt tới một ảnh. Ảnh này là ảnh chụp cận, còn là ảnh chụp trộm. Trong ảnh là góc nghiêng của Dụ Duy Giang.

Anh trai ngầu ngầu trong ảnh đang ngậm một điếu thuốc, tóc húi cua sát chân tóc, tay đặt trên laptop đang gõ chữ. Anh quay sang phía ống kính với một vẻ thiếu kiên nhẫn.

Ngũ quan Dụ Duy Giang góc cạnh rõ nét. Thời Dẫn cảm thấy bất kể anh nhìn người khác bằng ánh mắt hung dữ đến đâu cũng khiến người ta có cảm giác như đang nói "anh yêu em".

Đương nhiên không ngoại trừ nguyên do Thời Dẫn mang tâm tư bất chính.

"Dụ Duy Giang từng yêu ai chưa?" Thời Dẫn không có lập trường gì mà hỏi nhưng cậu vẫn hỏi. Cậu còn muốn biết: Dụ Duy Giang có chút khả năng nào là thích con trai không.

Chu Đình Ngộ bảo "Lúc tôi còn ở trường thì không thấy, sau đó thì chịu." Chu Đình Ngộ liếc Thời Dẫn, "Muốn biết thì tự đi hỏi đi."

Tai Thời Dẫn hồng hồng, "Em không hỏi."

Dụ Duy Giang đi từ phòng tiệc ra, thấy Chu Đình Ngộ và Thời Dẫn ở hành lang xa xa, đầu chụm vào nhau. Chu Đình Ngộ nhìn sang hướng Thời Dẫn, tai Thời Dẫn thì hơi đỏ lên.

"Còn ảnh khác không?" Thời Dẫn hỏi.

Chu Đình Ngộ nói không suy nghĩ: "Ảnh không mặc quần áo, xem không? Toàn thân."

Mặt Thời Dẫn tức thì đỏ bừng bừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!