*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời Dẫn thật sự đói lắm rồi nên hỏi phục vụ cái đĩa rồi đứng một bên gắp thật nhiều món.
Tuy cậu không thích tiệc buffet lắm nhưng bữa tiệc từ thiện này do Thời Tri Liên tổ chức, đến cả cách sắp xếp món ăn cũng đỉnh nóc nên đâm ra Thời Dẫn nhìn gì cũng thèm ăn.
Cậu lặng lẽ chọn món, Nguyên Dập thấy cậu im hơi lặng tiếng, thấy Dụ Duy Giang cũng không kích động, còn như vô tình lảng đến nơi xa anh hơn. Nguyên Dập vỗ đầu Thời Dẫn, kinh ngạc bảo: "Sao nay cậu im thế, không qua chào chàng tiên Dụ một câu à? Sao bảo còn hỏi ngọc bội nữa."
"Em là người hâm mộ bé tí con con, gặp anh ấy trong trường hợp này thì chào hỏi cái gì." Thời Dẫn cúi đầu nhìn đồ trên đĩa, cảm thấy đã lấy đủ rồi, "Ngọc bội thì… sau tính tiếp."
Thời Dẫn cầm một ly nước có ga, bảo: "Chú Nguyên, em đi lấp bụng đây, anh tự chơi đi."
Dứt lời, Thời Dẫn bê đĩa ra khỏi hội trường.
Thời Dẫn bây giờ không muốn xuất hiện trong tầm mắt Dụ Duy Giang. Cái gì quá cũng không tốt, khoảng cách của cậu và Dụ Duy Giang đã gần quá rồi, vượt xa cả khoảng cách bình thường giữa diễn viên và người hâm mộ. Như vậy rất khó bảo đảm Dụ Duy Giang sẽ không thấy phản cảm.
Có lần anh ấy không vui rồi đấy.
Nguyên Dập lần đầu tiên tham gia đêm hội từ thiện tầm cỡ thế này, có thảm đỏ, có tường ký tên, còn có tiệc buffet. Trước mắt là xa hoa, là vàng son ngợp trời khoác áo ngoài từ thiện. Y là một người trưởng thành phóng khoáng, không có tâm tư nhạy cảm của tuổi thanh thiếu niên như Thời Dẫn. Thấy Dụ Duy Giang nói chuyện với người phụ nữ kia xong y bèn bước tới chào hỏi.
Mãi mới có cơ hội gặp thần tượng, đương nhiên phải tăng cảm giác tồn tại lên rồi, nhân tiện còn phải bán Thời Dẫn một chút mới được.
Ngón tay Dụ Duy Giang gõ nhẹ thành ly rượu, "Cậu ấy ở đây?"
"Đúng vậy, là em nó dẫn tôi vào đấy."
Thời Dẫn bê một đĩa ngập đồ ăn quay lại phòng nghỉ VIP.
Hành lang rất dài. Thời Dẫn dừng lại ở nơi cách phòng nghỉ chừng hơn mười mét, thấy có bóng dáng quen thuộc đứng ngay cửa phòng. Người đó hơi nghiêng người, nắm tay nắm cửa nhìn vào trong qua khe hở.
Ánh sáng từ khe cửa hắt lên nửa bên mặt người đó khiến Thời Dẫn nhìn rõ mặt mũi anh ta, là Lương Tử Hưng.
Bỗng Lương Tử Hưng lui về sau một bước, người trong phòng đẩy cửa ra ngoài.
Thời Dẫn không hiểu sao mình lại vô thức trốn vào hành lang thoát hiểm bên cạnh.
Cậu thò ra nửa cái đầu, thoáng thấy bóng chú nhỏ của cậu.
Thời Tri Liên cao hơn Lương Tử Hưng, Lương Tử Hưng hơi ngửa đầu nhìn hắn, môi mím chặt, khoé môi hơi cong lên, ánh mắt dịu dàng lưu luyến. Thời Tri Liên cúi đầu nhìn cậu ta, ánh mắt và biểu cảm đều rất lạnh nhạt.
Thời Dẫn còn đang nghi hoặc, Lương Tử Hưng bỗng ngửa cằm hôn lên má Thời Tri Liên một cái.
Trái tim Thời Dẫn nhảy dựng như sét đánh bên tai.
Cậu thấy Thời Tri Liên đẩy vai Lương Tử Hưng ra sau một chút nhưng không có vẻ gì là kháng cự hay phản cảm. Hắn chỉ lạnh nhạt nói mấy câu. Lương Tử Hưng có vẻ không để ý hắn lạnh lùng, vẫn cười nhẹ như cũ, ánh mắt đầy si mê.
Lương Tử Hưng như tụi thiếu niên lén gặp người thương, hôn người ta một cái đã đủ thỏa mãn rời đi. Thời Dẫn thừa nhận Lương Tử Hưng đẹp nhưng cậu không ngờ chú nhỏ cậu sẽ thích nam, càng không ngờ chú và Lương Tử Hưng lại có mối quan hệ như thế.
Bảo sao người nhà cứ giới thiệu đối tượng cho chú cậu là hắn lại tìm mọi cách đẩy đẩy đưa đưa, ra là không thích nữ.
Lại nhớ tới hàng loạt tai tiếng trên báo mạng của Thời Tri Liên trước đây, khéo không phải do cánh truyền thông thêu dệt đặt điều đâu.
Nếu Thời Tri Liên là người chống lưng cho Lương Tử Hưng thì người đàn ông nhảy lầu lúc trước… Thời Dẫn không khỏi nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Thời Tri Liên đêm giao thừa khi cậu cho hắn xem ảnh người tự tử, nhớ tới sự kiện hành hung ác liệt rõ ràng xảy ra vào hôm diễn ra hoạt động tuyên truyền "Anh tôi" nhưng trên mạng lại không thấy bóng tin tức nào liên quan.
Cậu không tự chủ được mà liên hệ việc lạ lùng ấy với Thời Tri Liên, đồng thời còn tin chú nhỏ cậu có bản lĩnh một tay che trời như thế thật.
Nhưng điều cậu không ngờ nhất là tại sao Thời Tri Liên lại để ý Lương Tử Hưng, chỉ nhìn mặt thôi à?
Điện thoại trong túi rung lên, Thời Dẫn hoảng run cả tay xém đổ hết đĩa đồ ăn xuống đất. Cậu đứng tại chỗ đi không được ở chẳng xong, tạm thời không biết phải đối mặt với chú nhỏ thế nào, mà quay về hội trường thì lại có nguy cơ đụng mặt Dụ Duy Giang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!