Chương 25: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời Dẫn lái ô tô đi tìm Hình Kiêu. Hai người gặp ở điểm hẹn, Thời Dẫn mở cốp sau, Hình Kiêu giật mình: "Nhiều thế?"

"Đều là fans trong nhóm gửi, em mang hộ thôi."

Công ty cuối cùng cũng chịu cấp cho Dụ Duy Giang một chiếc xe bảo mẫu loại nhỏ nhưng nội thất vẫn tương tự xe khác. Hai người chuyển đồ vào xe, cốp sau vẫn đang chứa đồ nên chẳng mấy mà đã đầy.

"Còn mấy thứ không đủ chỗ cho vào." Thời Dẫn bảo.

"Để lên phía trước đi."

Thời Dẫn mở cửa sau xe, trước mặt tỏa tới một mùi hương gỗ quen thuộc. Dụ Duy Giang đang ngồi trong xe cúi đầu dùng điện thoại, nghe tiếng động bèn quay sang.

Thời Dẫn suýt cắn phải lưỡi mình: "Anh, anh không phải đã đi ăn rồi ư?"

Sao người này ngồi trong mà không phát ra chút âm thanh nào thế.

Dụ Duy Giang nhìn xuống, thoáng qua túi quà và thư trong tay Thời Dẫn đoạn lại ngước lên, cố ý hỏi: "Tôi đi ăn với ai."

"Dạ?" Thời Dẫn nhất thời không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác đáp lời: "Cái anh đeo kính ấy ạ."

"Cậu biết tôi sẽ đi ăn cùng cậu ta?" Dụ Duy Giang nhìn cậu.

Nếu vậy tức là vừa nãy cậu đã nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của bọn anh, cớ sao phải giả vờ không quen biết.

Anh lại bắt đầu thả mồi câu bằng cách thức cực kỳ kém chất lượng.

"Em… Em nghe thấy lúc nãy." Thời Dẫn lí nhí. Cậu nghi ngờ nguyên do Dụ Duy Giang không vui khi nãy là vì cậu quá đeo bám, cứ lượn lờ trước mặt anh làm mất không gian riêng tư của anh.

Thời Dẫn cúi đầu, yên lặng đặt quà trên tay vào xe. Biểu cảm mất mát thoáng hiện lên không hề dễ thấy nhưng lại như phóng đại vô hạn trong mắt Dụ Duy Giang. Dụ Duy Giang hơi nhíu mày.

Anh cho rằng thái độ của mình không tốt khiến Thời Dẫn có cảm giác xa cách. Anh ho khan một tiếng, nhẹ nhàng giải thích: "Cậu ta tạm thời bận rồi."

Thời Dẫn dạ, vẫn cúi đầu lặng lẽ xếp đồ.

"Ấy, xin nhường đường!" Ngoài xe có người đẩy xe đẩy hàng hóa vội vã đi qua, lưng Thời Dẫn bị v*t c*ng chọc vào khiến cậu đổ về phía trước.

Cậu cảm nhận được một cơn đau nhức âm ỉ chỗ xương bả vai, cả người bị đẩy đổ vào ghế.

"Ai…"

Dụ Duy Giang vô thức túm cậu lại, vô tình nắm cổ tay cậu. Ngón tay Thời Dẫn run lên như phải bỏng mà hơi rụt lại.

Mày Dụ Duy Giang càng nhíu chặt hơn.

Thời Dẫn cúi đầu, nhịn đau, chậm rãi đứng dậy. Cảm giác như có một lực kéo cổ cậu xuống. 

Thời Dẫn cáu kỉnh đứng mạnh dậy, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn Dụ Duy Giang. Vừa nãy bị đụng vào đau thật sự, cậu cảm giác lưng mình muốn nứt luôn. 

Dụ Duy Giang sửng sốt, thấy ngón tay Thời Dẫn lau khóe mắt, thấy cậu lúng túng bảo anh "Chào thầy Dụ", rồi đóng cửa xe lại.

Hình Kiêu tạm biệt Thời Dẫn, hình như không nhận ra cậu vừa bị đụng phải. Cậu chàng leo lên ghế lái, thấy chiếc Cayenne biến mất ở góc phố qua gương chiếu hậu.

"Em thấy lần sau phải mang quà cho Thời Dẫn, còn phải mời cậu ấy một bữa." Hình Kiêu bảo, sau xe vẫn lặng thinh, Dụ Duy Giang không lên tiếng.

Hình Kiêu quay lại ngó, thấy Dụ Duy Giang mím môi thành một đường, mặt không biểu cảm, đang nhìn ra ngoài cửa xe.

"Vừa quay lại đã thành một đường rồi." Hình Kiêu bảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!