Chương 9: (Vô Đề)

Thấy mình vẫn được Lương Văn Kiêu xem trọng đôi chút, Trần Tễ quyết định nể mặt anh ta, cất cái vẻ khó chịu đi, tiếp tục uống cà phê.

Lương Văn Kiêu lại cầm lấy cuốn sách lật đến trang có kẹp đánh dấu, cúi đầu đọc mấy dòng nhưng chẳng vào đầu chữ nào.

Anh ngẩng lên, hơi trầm ngâm nhìn Trần Tễ, ánh mắt lại dừng ở chiếc vòng tay không hề hợp với bộ vest xanh khói và chiếc đồng hồ sang trọng kia.

"Bánh quy hôm đó, cậu thấy ngon không?" Lương Văn Kiêu đột ngột hỏi.

Trần Tễ: "Ngon chứ, đúng là ngon hơn ngoài tiệm bán, tôi ăn hết trong hai ngày luôn rồi."

Lương Văn Kiêu: "Dạo này mẹ tôi mê làm bánh, tuần nào cũng gửi qua cho tôi, nhiều quá ăn không hết."

Trần Tễ: "Ăn không hết thì cho tôi, à mà thôi, tôi không ăn đồ thừa của anh, tôi muốn đồ mới nướng cơ."

Lương Văn Kiêu bật cười: "Được thôi, lần sau mang cho cậu."

Trần Tễ uống cạn ly cà phê, đặt xuống bàn, lại bắt đầu tính toán: "Dù tay nghề của dì rất quý, nhưng anh chỉ lấy vài cái bánh quy ra mà muốn dỗ tôi, có phải hơi thiếu thành ý rồi không?"

Lương Văn Kiêu: "Chuyện hợp tác liên danh tôi sẽ để tâm."

Trần Tễ: "Là anh nói đó nhé."

Lương Văn Kiêu: "Có liên quan đến việc riêng tư, tôi cần hỏi một câu."

Trần Tễ thoải mái: "Hỏi đi."

Lương Văn Kiêu: "Cậu và nhà thiết kế kia… quan hệ không bình thường?"

Trần Tễ thoáng ngạc nhiên: "Cái này anh cũng nhìn ra à? Nhưng anh hỏi tôi cái đó làm gì?"

Lương Văn Kiêu: "Nếu thương hiệu và nhà thiết kế liên kết vận hành tốt sẽ tạo hiệu ứng 1 + 1 > 2, nhưng nếu chủ thương hiệu và một nhà thiết kế nổi tiếng yêu đương lại trở thành yếu tố bất ổn, ảnh hưởng đến giá trị thương hiệu, tôi có trách nhiệm nhắc nhở cậu điều này."

Giọng điệu Lương Văn Kiêu nghiêm túc như đang bàn công việc, nhưng Trần Tễ lại có cảm giác bị nhìn như một đứa trẻ đang yêu sớm.

Quả nhiên, đúng là đồ thích kiểm soát, quản còn chặt hơn cả mẹ lẫn anh ruột cộng lại.

Mà thực ra Trần Tễ cũng không định yêu đương với Khâu Duy, nói cho đúng thì hai người cũng chưa thể gọi là quan hệ không bình thường. Chỉ có một lần cậu tò mò không biết hôn một người đeo khuyên môi sẽ thế nào, Khâu Duy đã thoả mãn trí tò mò đó, thêm một lần say rượu, hai người ngủ chung giường nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Mấy chuyện ấy cũng từ hồi ở Mỹ nhiều năm trước, về nước rồi mỗi người lo sự nghiệp riêng, hiếm khi gặp mặt.

Nhưng chuyện "không định yêu" với "bị cấm yêu" lại là hai khái niệm khác nhau, cậu thật sự chịu không nổi cái kiểu chuyện gì Lương Văn Kiêu cũng phải chèn ép mình một bậc.

Cậu cười khẩy: "Cái này không cho yêu, cái kia cũng không cho yêu, Lương tổng, chẳng lẽ vì anh là lão độc thân mà không cho người khác yêu đương à?"

Lương Văn Kiêu hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt vô cảm: "Tôi chỉ nói trên phương diện công việc, chưa từng cấm cậu yêu ai."

Trần Tễ khoanh tay, nghiêng đầu nhìn anh: "Tôi tò mò lắm, sao anh biết tôi với VC có gì đó bất thường?"

Lương Văn Kiêu: "Cậu gặp ai cũng thả thính, có bất thường với ai cũng đâu lạ gì."

Trần Tễ nhướn mày cười thích thú: "Thế tôi đã thả thính anh chưa?"

Không ngờ Lương Văn Kiêu còn thật sự suy nghĩ một chút, sau đó khép cuốn sách trong tay lại, lạnh nhạt nhìn thẳng vào cậu, trả lời nghiêm túc.

"Trần tổng, có lẽ định nghĩa thả thính của cậu khác với người bình thường, ví dụ lần đầu cậu đến văn phòng tôi, vừa bước vào đã hỏi sao tôi thơm thế, xịt nước hoa gì, trong mắt cậu có thể chỉ là câu hỏi thường tình, nhưng với người khác, đó đã là vượt quá ranh giới rồi."

Trần Tễ vốn đã chuẩn bị sẵn kịch bản, nếu Lương Văn Kiêu nói "có" thì cậu sẽ chụp cho anh cái mũ tự luyến, còn nếu nói "không", cậu sẽ càng thoải mái muốn làm gì thì làm.

Nào ngờ người này lại nghiêm túc phân tích, còn phản đòn một cách gọn gàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!