Chuyến đi thị sát quy mô lớn của nhị thiếu gia Dược Dương đang diễn ra sôi nổi.
Bỏ qua những lúc riêng tư có phần bướng bỉnh và tùy hứng, với tư cách là một ông chủ trẻ, sức hút cá nhân của Trần Tễ vẫn rất nổi bật. Xét về ngoại hình và vóc dáng, cậu hoàn toàn đủ tiêu chuẩn làm gương mặt đại diện cho thương hiệu của chính mình. Xét về khí chất và phong thái, cậu có một kiểu tự tin thoải mái, đi đến đâu cũng giống như sân nhà của mình. Còn về khả năng xã giao, cậu thậm chí không hề kém cạnh chuyên gia PR như Lương Văn Kiêu.
Khác với phong cách dùng đầu óc và thủ đoạn để đạt mục tiêu của Lương Văn Kiêu, kỹ năng xã giao của Trần Tễ gần như bẩm sinh. Chỉ cần cậu chịu tiết chế bớt cá tính, chỉ phô bày mặt tốt đẹp nhất của mình trước người ngoài, việc chiếm được thiện cảm và khiến người ta say mê chẳng hề khó khăn.
Có điều, việc kiềm chế tính cách đối với cậu lại quá mệt mỏi, và cậu xem đó như một sự hy sinh bản thân.
Mỗi tuần phòng PR đều làm hai buổi tổng kết, phân tích hiệu quả từng chặng thị sát của sếp, kết hợp với dữ liệu dư luận trên các nền tảng xã hội, từ đó tích lũy kinh nghiệm và tối ưu từng chi tiết. Kết luận và đề xuất dựa trên dữ liệu này sẽ được gửi cho Lương Văn Kiêu, để anh trực tiếp trao đổi lại với Trần Tễ.
Đáng lẽ công việc này do trưởng phòng PR mới nhận chức phụ trách, nhưng Trần Tễ cố tình muốn tăng thêm khối lượng cho Lương Văn Kiêu. Vài lần sau cậu dứt khoát chỉ định chính Lương phải báo cáo, tưởng rằng Lương Văn Kiêu sẽ bất mãn mà từ chối, ai ngờ anh ta lại gật đầu đồng ý.
Chỉ là qua những bản báo cáo thiếu hẳn nghi thức công sở kia, Trần Tễ không cảm nhận được sự tôn trọng dành cho một ông chủ chút nào.
"Trần tổng, buổi thứ bảy tuần trước ở cửa hàng đường Xuân Hy, Thành Đô, phản hồi rất tốt. Ngoài mấy video trên Douyin và Tiểu Hồng Thư do nhân viên đăng, còn có cả khách quay clip khen cậu đẹp trai, nói cậu có thể debut ngay tại chỗ. Nhờ sàn thương mại điện tử tăng nhiệt và chạy quảng cáo, kéo về một lượng fan mới, hiệu quả chuyển đổi khá tốt, chiếc áo khoác size M và L cậu mặc hôm đó đều đã bán sạch."
"Dữ liệu đâu? Tôi muốn nghe dữ liệu."
"Dữ liệu thì để bộ phận marketing lo đi, cậu đâu cần quan tâm chi tiết như vậy, nghe rồi cậu cũng không hiểu."
"Ai nói tôi nghe không hiểu? Tôi rất quan tâm đến CPA với cái gì đó… C gì R ấy."
"C… gì R cơ?"
"Cái đó để sau đi, giờ nói CPA trước đã."
"Được, vậy cậu cảm thấy mức CPA bao nhiêu thì hợp lý?"
"Anh đang kiểm tra tôi đấy à? Trong hai ta ai mới là ông chủ?"
"Tôi đang lái xe, không tiện xem tài liệu, chỉ có thể nói sơ vài điểm nổi bật, nếu cậu thật sự hứng thú với dữ liệu, lát nữa tôi bảo Amber gửi báo cáo cho cậu."
"Lái xe? Anh không ở công ty à?"
"Ừ, tối có tiệc."
"Công việc hay riêng tư?"
"Riêng tư."
"Tiệc, lại còn riêng tư… gấp gáp tan làm thế này, chẳng lẽ Lương tổng đi hẹn hò?"
"Trần tổng còn muốn biết gì nữa không?"
"Hả? Đùa thôi, trông tôi giống người nhiều chuyện thế sao? Chỉ buột miệng hỏi vậy thôi, nhưng nếu anh muốn nói, tôi cũng sẵn lòng lắng nghe. Nào, nói xem đối tượng hẹn hò của anh là nam hay nữ?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó mới vang lên giọng của Lương Văn Kiêu: "Trần tổng, ý tôi là về hiệu quả truyền thông của chuyến thị sát tuần trước, cậu còn muốn biết thêm gì không."
"Khụ… ừm." Trần Tễ ngượng ngùng ho khan một tiếng, cố giữ thể diện cho mình, "Là do anh không nói rõ ràng đấy chứ, tôi còn thắc mắc sao tự dưng lại chia sẻ chuyện riêng tư, tôi mới nghĩ quan hệ chúng ta đã thân đến thế rồi sao?"
"Cũng tạm thôi."
"Gì cơ?"
"Sinh nhật của mẹ tôi, tôi đặt nhà hàng để làm tiệc mừng cho bà."
"À? Ồ, ra vậy, haha… thế thì chúc dì sinh nhật vui vẻ nhé."
"Cảm ơn Trần tổng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!