Trong từ điển của Trần Tễ không hề có hai chữ khiêm tốn, nếu có thì nhất định là vì tình yêu mà hy sinh.
Tuy Lương Văn Kiêu đã nộp bản tự kiểm điểm cho Phong Trọng Lễ, cũng chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận điều tra về xung đột lợi ích bất cứ lúc nào, nhưng xét cho cùng anh vừa mới được thăng chức đối tác, hơn nữa khoản đầu tư thứ hai của Thượng Phong vào Dược Dương vẫn do anh phụ trách, nên Trần Tễ thấy thà đừng vội công khai chuyện tình cảm vẫn an toàn hơn.
Cậu cảm thấy mình thật vĩ đại.
Nhưng để hoàn toàn giữ bí mật như năm vừa rồi thì không thể nào, ở nơi làm việc thì còn có thể đóng kịch, nhưng cả hai đã bàn bạc rồi: cuối năm sẽ gặp mặt gia đình, ít nhất trước mặt người thân không cần phải giấu giếm nữa.
Ngày bàn g*** h*p đồng chuyển nhượng cổ phần xong, để cảm ơn sự hỗ trợ của Thượng Phong trong suốt hai năm qua, Trần Tễ cùng ban lãnh đạo Dược Dương tổ chức một buổi tiệc cảm ơn.
Chiều tối bắt đầu có tuyết rơi, mọi người tụ họp trong phòng riêng ấm áp của hội sở, vừa nâng cốc vừa trò chuyện rôm rả. Tối hôm trước Trần Tễ còn cá cược với Lương Văn Kiêu rằng nhất định sẽ chuốc say anh, nên hôm nay vừa vào tiệc đã khí thế hừng hực, miệng nói những lời khách sáo mà tay lại rót từng ly Mao Đài đầy tràn trước mặt anh.
Tâm trạng Lương Văn Kiêu vui vẻ, cũng sẵn sàng chiều Trần Tễ một phen, hai người vẫn duy trì phong cách giao tiếp kiểu đối tác, vừa ăn ý vừa tôn trọng, lại có chút đối đầu châm chọc lẫn nhau. Trong những màn cụng ly liên tục và câu từ qua lại ấy, cả hai đội ngũ cũng bị cuốn theo, hăng hái nâng chén uống đến tận cùng. Khi buổi tiệc kết thúc, đồng hồ đã chỉ quá nửa đêm.
Trong phòng không một ai còn tỉnh táo hoàn toàn, ngay cả Daniel vốn nghìn chén không say cũng hơi lờ đờ, chủ động xách túi hộ Amber, nói sẽ đưa cô về nhà.
Trần Tễ dựng tai lên, vỗ mạnh bàn: "Cậu! … Có phải cậu muốn theo đuổi cô ấy không!"
Daniel giật nảy mình, gượng cười giải thích: "Chỉ là tiện đường thôi, ha ha, tiện đường."
"He he, cậu đấy…" Trần Tễ nhe răng cười, giọng đã lè nhè, tay chỉ về phía Daniel cứ run run, mãi chẳng thốt ra nổi câu sau.
Lương Văn Kiêu vội đỡ lấy thân hình đang loạng choạng của cậu: "Trần tổng, đừng lo chuyện bao đồng nữa, đi thôi, tôi đưa cậu ra xe."
Ngày mai Trần Tễ sẽ cùng người nhà đi thăm mộ cha, nên tối nay sẽ về nhà mình.
Cậu say đến mức bước đi cũng không vững, một cánh tay khoác chặt vai Lương Văn Kiêu, vừa dựa vừa lảo đảo đi ra khỏi phòng tiệc, băng qua sảnh hội sở.
Lương Văn Kiêu tuy còn đi thẳng được, nhưng thực ra đầu cũng choáng váng, chỉ gắng gượng nhờ chút lý trí cuối cùng.
Tài xế nhà họ Trần đã đến đón, định dìu nhị thiếu gia đang say khướt từ tay Lương Văn Kiêu, nhưng Trần Tễ cứ quấn lấy cổ anh không buông, miệng ú ớ: "Lão Lương theo em về nhà…"
Để tránh bị người khác nghi ngờ, Lương Văn Kiêu đành giả vờ đi nhờ xe, cùng ngồi vào hàng ghế sau với cậu.
Trời tuyết đường trơn, xe chạy chậm hơn thường lệ, Trần Tễ dựa trong ngực Lương Văn Kiêu, không thèm kiêng dè mà lảm nhảm những lời say khướt.
Tài xế biết Lương Văn Kiêu, nhưng vẫn nghĩ anh chỉ là đồng nghiệp thân thiết với nhị thiếu gia. Giờ phút này nhìn qua gương chiếu hậu, thấy dáng vẻ gần gũi của hai người thì choáng váng đến mức không dám nhìn thêm.
Lương Văn Kiêu chẳng bận tâm, dù sao cả hai cũng đã hẹn trước Tết sẽ ra mắt gia đình, chỉ cần Trần Tễ đừng buột miệng nói gì vượt quá giới hạn 18+ là được, còn lại… tùy thôi.
Xe dừng trước biệt thự nhà họ Trần, tài xế mở cửa sau định dìu Trần Tễ xuống.
Cậu lại cứ rúc trong ngực Lương Văn Kiêu không chịu dậy, mãi đến khi anh bất đắc dĩ cười khẽ, nâng vai cậu: "Đi nào, anh đưa em vào."
Tài xế đỡ cửa, lễ phép nói: "Lương tổng vất vả rồi, lát nữa tôi sẽ đưa ngài về."
Lương Văn Kiêu xua tay: "Muộn thế này rồi, anh về nghỉ đi, tôi gọi xe về là được."
Sau khi mở cổng biệt thự cho họ, tài xế liền lái xe rời đi, Lương Văn Kiêu vốn không xa lạ gì với nhà họ Trần, dìu cậu bước vào trong.
Phòng khách tầng một vẫn còn sáng đèn, nhưng mọi người đều đã ngủ, yên tĩnh vắng lặng.
Anh khẽ hỏi: "Phòng em ở tầng hai đúng không?"
Trần Tễ chỉ hừ hừ, không thèm bước thêm nữa, đi ngang qua sofa liền ngã nhào xuống, còn kéo Lương Văn Kiêu ngã theo, đè lên người anh.
"Thuỵ Thuỵ." Lương Văn Kiêu khẽ đẩy cậu.
"Ôm một chút." Trần Tễ rúc mặt vào ngực anh, giọng dính dấp, "Chỉ một chút thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!