Sau khi trở về nước, cả hai lại tiếp tục bận rộn với công việc riêng.
Công ty liên doanh giữa Dược Dương và Thượng Phong đã khởi động mảng thu mua và vận hành thương hiệu nước ngoài, chọn trúng một thương hiệu trượt tuyết của Nhật mang tên "Lôi Điểu". Hiện tại dự án đang bước vào giai đoạn thẩm định chuyên sâu lần thứ hai, với đội kỹ thuật của Dược Dương phụ trách xác minh quy trình và đánh giá năng lực sản xuất.
Vì dòng sản phẩm trượt tuyết vốn là điểm yếu của Dược Dương nên Trần Tễ đặc biệt coi trọng dự án này. Ngoài đội ngũ của mình, cậu còn mời thêm các chuyên gia từng cung ứng thiết bị cho Thế vận hội mùa đông, cùng các cựu tuyển thủ vô địch trượt tuyết thế giới về làm cố vấn, đích thân dẫn đoàn sang Nhật khảo sát. Với cậu, đây không chỉ là một chuyến công tác, mà còn là dịp để tìm tòi và học hỏi trong lĩnh vực kinh doanh mới.
Lương Văn Kiêu không thể đi cùng, anh quay về Thượng Hải để báo cáo phương án thoái vốn với ủy ban đầu tư của Thượng Phong, đồng thời bắt tay vào việc lựa chọn đối tác chiến lược.
Với tư cách người phụ trách dự án, anh cần đảm bảo Thượng Phong đạt lợi ích cao nhất trong quá trình thoái vốn, đồng thời giúp Dược Dương tìm được đối tác chiến lược thật sự có giá trị, toàn bộ công tác thẩm định liên quan cũng đã được sắp xếp cho đội ngũ tiến hành song song.
Ngoài ra, với tư cách bạn trai của Trần Tễ, anh còn âm thầm suy nghĩ thêm một chuyện, miễn sao không tạo ra xung đột lợi ích: nếu Trần Tễ định thực hiện quyền ưu tiên mua lại, anh có thể giúp được gì?
Hai người tạm xa nhau mấy ngày, sau khi kết thúc chuyến công tác, Trần Tễ bay thẳng từ Osaka về Thượng Hải để cùng Lương Văn Kiêu trải qua cuối tuần.
Từ ngày thường xuyên qua lại làm việc ở Dược Dương, mỗi lần về Thượng Hải Lương Văn Kiêu đều ở khách sạn, căn nhà của anh đã để trống gần hai năm nay. Lần này anh đặc biệt gọi dịch vụ dọn dẹp đến vệ sinh, rồi đón Trần Tễ ở sân bay và đưa thẳng về nhà riêng của mình tại Thượng Hải.
Ngoài dự đoán của Trần Tễ, Lương Văn Kiêu lại sở hữu một căn hộ thông tầng với view sông Hoàng Phố ngay khu vực Bến Thượng Hải. Diện tích nơi này còn rộng hơn căn hộ ở Bắc Kinh của anh rất nhiều, xét cả vị trí lẫn giá trị đều đắt đỏ hơn.
Thông thường người ta mua nhà thì càng ngày càng rộng, sao căn thứ hai của anh lại nhỏ hơn căn đầu?
Lương Văn Kiêu giải thích: "Căn này anh mua sau khi hoàn thành dự án đầu tiên ở Thượng Phong. Lúc đó rất hài lòng với trạng thái công việc của mình, dự định định cư luôn ở Thượng Hải nên quyết định mua một chỗ lớn cho ổn định. Sau này bố mẹ lớn tuổi cũng có thể đón họ qua ở cùng."
Nói đến đây, anh cười tự giễu: "Thật ra lúc ấy cũng có chút tâm lý muốn chứng tỏ bản thân, để cha mẹ thấy con trai họ lợi hại đến mức nào."
"Nhà họ Lương của chúng ta vốn dĩ rất lợi hại mà." Trần Tễ vòng tay ôm cổ anh, "Nhưng mà, chỉ để đón bố mẹ đến ở cùng thôi à? Trước đây từng có ai khác sống ở đây chưa?"
Lương Văn Kiêu nhướng mày: "Lại muốn ghen tuông vô cớ à?"
Trần Tễ nghiêm mặt: "Chỉ cần dẫn về ngủ qua đêm cũng tính, thành thật khai báo đi!"
Lương Văn Kiêu bật cười: "Chính em quen bao nhiêu người, tự mình đếm nổi không? Còn dám đòi tính toán với anh?"
Trần Tễ hơi chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng: "Em toàn ngủ chứ không hẹn hò, mà cũng chỉ ở khách sạn, tuyệt đối chưa bao giờ đưa ai về nhà. Rất có nguyên tắc đấy!"
Lương Văn Kiêu híp mắt: "Ừ, không chỉ có nguyên tắc mà còn rất gan dạ, chưa đến mười tám đã dám đi bar tán tỉnh người lạ…"
"Anh còn dám nhắc!" Trần Tễ giơ tay đấm ngực anh, cắt ngang lời, "Nếu anh không nói em còn quên mất. Khi đó em vẫn chưa đủ tuổi, vậy mà anh dám chuốc say em rồi chiếm lợi! Đ* c*m th*!"
Lương Văn Kiêu ôm lấy eo cậu: "Hôm đó anh có hỏi em đã đủ tuổi chưa, em còn rút chìa khóa xe ra giả bộ làm người lớn. Huống hồ, chẳng phải bây giờ anh đã đến tận cửa để chịu trách nhiệm rồi sao?"
Trần Tễ gần như không còn ấn tượng gì về lần đầu mơ hồ đó, nếu khi ấy là một người xa lạ thì thôi, nhưng đã là Lương Văn Kiêu, cậu lại muốn tìm lại một chút ký ức mơ hồ ngày ấy.
Cậu vò rối mái tóc của Lương Văn Kiêu: "Cho em xem ảnh anh hồi đó đi, em muốn biết tên khốn chuốc say em trông thế nào."
Lương Văn Kiêu lục tìm trong thư mục mười năm trước trên điện thoại.
Anh vốn không thích chụp ảnh, những năm làm ở công ty quản lý nghệ sĩ, nhiều người còn tiếc nuối vì anh lãng phí khuôn mặt này, cũng may nhờ tính chất công việc khi đó, ở nhiều sự kiện vẫn còn lưu lại hình ảnh.
Trần Tễ giành lấy điện thoại xem, đến khi nhìn thấy chàng trai tóc bạch kim trong ảnh, khóe môi liền cong lên hết cỡ. Ngay lập tức, cậu hiểu và tha thứ cho sự bồng bột ngày đó của chính mình.
Quả nhiên mắt nhìn của cậu rất tốt! Dù say khướt cũng không nhìn nhầm, vẫn chọn đúng cực phẩm!
Phiên bản tóc bạch kim của Lương Văn Kiêu đẹp đến mức khiến người ta choáng ngợp, ngay cả đứng cạnh ngôi sao nổi tiếng cũng không hề kém cạnh!
"Chậc chậc, hồi đó em ăn ngon thật." Trần Tễ tiếc nuối thở dài, "Chỉ đáng tiếc mới ăn được một lần, chẳng còn ấn tượng gì."
Lương Văn Kiêu nheo mắt, giật điện thoại ném sang một bên: "Thế nào, không vừa ý với bạn trai hiện tại sao?"
Trần Tễ nghiêng đầu, chớp mắt tinh nghịch: "Anh đẹp trai này, ngày đó dùng tư thế nào ấy nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!