Sáng hôm sau, Trần Tễ bị đói đến mức tỉnh dậy.
Hóa ra l*m t*nh là một hoạt động rất hao calo, mà nổi giận cũng vậy, sau một đêm, bụng cậu trống rỗng, đầu óc choáng váng, cậu cần bổ sung năng lượng ngay.
Trần Tễ khều khều người bên cạnh: "Anh Kiêu, em đói rồi."
Lương Văn Kiêu khẽ động mí mắt, từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt sưng húp như hai cái bánh bao nhỏ của Trần Tễ.
Vừa buồn cười vừa xót, anh ôm người kia lại hôn một cái rồi hỏi: "Đói rồi à? Vậy dậy đi ăn sáng nhé?"
Trần Tễ lười biếng đáp: "Không muốn dậy đâu, gọi dịch vụ phòng đi."
Không những lười dậy, mà ngay cả gọi điện thoại cậu cũng chẳng muốn.
Lương Văn Kiêu bất đắc dĩ cười, đứng dậy nhấc điện thoại bàn gọi dịch vụ phòng, trước tiên báo tối qua lỡ làm vỡ vài món, nhờ họ cử người lên dọn dẹp, sau đó gọi thêm phần ăn sáng cho hai người, còn yêu cầu thêm đá lạnh.
Lúc này Trần Tễ mới nhớ đến chuyện mình đập đồ đêm qua, cảm thấy có chút xấu hổ, quyết định tự bỏ tiền bồi thường, kẻo hành vi phát điên của mình bị lộ trong hóa đơn khách sạn do công ty thanh toán.
Lương Văn Kiêu gọi điện thoại xong liền định đứng dậy, nhưng bị Trần Tễ ôm chặt eo không cho đi, còn làm nũng: "Anh Kiêu, anh tốt quá, sau này em cũng phải đối xử thật tốt với anh, cưng chiều anh đến tận trời luôn."
Lương Văn Kiêu kéo chăn ra, chỉ cho cậu xem vết bầm tím trên chân: "Cưng chiều như thế này hả?"
Trần Tễ nhìn qua liền hít một hơi: "Ủa… sao thế này?"
"Không nhớ à? Hỏi đầu gối em thử xem."
Trần Tễ ngẫm lại, môi mím thành một đường thẳng đầy ngượng ngùng, chậm rãi mở lời: "Cái đó… có đau lắm không?"
"Em nghĩ sao?" Lương Văn Kiêu cố ý tỏ vẻ ấm ức.
Trần Tễ chột dạ, vội ghé lại xoa xoa, còn mặt dày biện hộ: "Cũng may là xương không gãy, em có kiềm chế rồi mà."
Lương Văn Kiêu nhướn mày: "Thôi đi, hôm qua em dữ dằn thế nào anh còn chưa quên đâu, còn nói muốn đi bar tìm đàn ông nữa chứ."
Trần Tễ cúi xuống hôn nhẹ lên vết bầm, ngẩng đầu chớp chớp mắt: "Người đàn ông em tìm trong quán bar chính là anh đó."
Vốn dĩ định truy cứu chuyện hôm qua, nào ngờ hôm nay hổ con lại ngọt ngào đến thế, khiến anh giả vờ tức giận cũng không nổi.
Chỉ có thể vò vò mái tóc kia, mỉm cười tha thứ.
Đương nhiên, anh có thể tha thứ, nhưng khách sạn thì không.
Thống kê lại tối qua trong phòng bị vỡ một bình hoa thủy tinh, một chân nến pha lê, hai bộ tách trà sứ, hai ly rượu pha lê. Tổng cộng 1.500 euro.
Trần Tễ rút thẻ thanh toán, còn dặn quản lý phòng đừng gộp khoản này vào hóa đơn. Sau đó cố tình quay sang dùng tiếng Pháp nói với Lương Văn Kiêu một câu "Xem anh gây họa này", khéo léo đẩy hết trách nhiệm cho bạn trai.
À, câu đó cậu vốn không biết, mới tra vội đấy.
Nhìn vẻ mặt vi diệu của quản lý, Lương Văn Kiêu đoán chắc chẳng phải lời hay ý đẹp gì, bèn nhéo má Trần Tễ: "Vừa nói gì với anh thế?"
"Em nói: Cưng ơi, thơm một cái." Trần Tễ chu môi làm động tác xin hôn.
Lương Văn Kiêu biết thừa câu kia không phải nghĩa đó, nhưng vẫn cúi xuống hôn cậu một cái ngay trước mặt người ta.
Phòng được dọn sạch, hai người ngồi xuống ăn sáng.
Trong lúc ăn, Lương Văn Kiêu kể lại kết quả buổi nói chuyện với Phong Trọng Lễ hôm qua, nhấn mạnh ba điểm: viết báo cáo tự kiểm điểm, không tham gia đàm phán thoái vốn và tiếp nhận dự án mới.
Nghe xong, Trần Tễ vừa mừng vừa lo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!