Chương 57: (Vô Đề)

Vì ngày mai còn có lịch thi đấu, vận động viên giành huy chương bạc của Dược Dương không thể tham dự sự kiện của nhà tài trợ tối nay. Nhưng Trần Tễ vẫn tạm thời tổ chức một buổi tiệc mừng nhỏ nội bộ, và trong bữa tiệc ấy, cậu chính thức công bố với đội ngũ lãnh đạo đi cùng mục tiêu chiến lược mới của Dược Dương: dồn toàn lực chuẩn bị cho việc tranh quyền đăng cai Olympic, giành lấy nguồn tài nguyên cao cấp.

Không khí Olympic vốn đã khiến tinh thần mọi người phấn chấn, nay nghe quyết định từ sếp lại càng đồng lòng hưởng ứng.

Vạn Lý – người phụ trách mảng marketing thể thao – đặc biệt hứng khởi, liền cụng ba ly liên tiếp với sếp, hăng hái vẽ ra viễn cảnh rực rỡ ngược lại cho ông chủ. Rồi không biết từ khi nào, hai người bắt đầu chơi trò "năm nào, dự án nào giành HCV Olympic", hỏi đáp xen kẽ, thực chất là mượn cớ để thi uống rượu.

Nếu ở tuổi mười mấy, Trần Tễ có thể uống mà chẳng biết trời cao đất dày, thì đến tuổi hai mươi mấy, cậu đã có đủ kinh nghiệm và chừng mực, hiếm khi để mình say – trừ khi là nhu cầu công việc, như hội nghị khách hàng cuối năm ngoái; hoặc khi cậu cố tình muốn buông thả tận hưởng, như tiệc mừng đầu năm nay.

Nửa năm trôi qua, hôm nay tuy chưa hẳn là ngày đáng ăn mừng nhất, nhưng cậu lại muốn uống cho thỏa.

Lương Văn Kiêu thấy cậu vui nên cũng không ngăn cản, dù sao hai người ở phòng khách sạn cạnh nhau, tàn tiệc xong anh hoàn toàn có thể công khai đưa Trần Tễ về.

Uống vài ly champagne và vang đỏ, Trần Tễ vẫn thấy chưa đã, liền gọi thêm loại rượu Pastis mà người Pháp rất chuộng.

Thức uống này có nồng độ 45%, nhân viên phục vụ người Pháp khuyên nên pha thêm nước và đá để làm bật hương vị, nhưng Trần Tễ lại cố tình chơi khó, chẳng thêm gì cả, nâng ly cạn sạch, cay nồng đến mức lè lưỡi.

Nhìn cảnh ấy, Lương Văn Kiêu bất giác nhớ lại "mối tình đầu" của mình.

Năm đó lần đầu gặp trong quán bar, cậu thiếu niên ngông cuồng kia cũng khăng khăng thử rượu nặng đô, cũng cay đến lè lưỡi, chẳng chút đề phòng với người lạ, cuối cùng bị anh dụ về khách sạn và lên giường.

Hôm nay, dù Trần Tễ đã khác xưa, tinh ranh hơn gấp bội, nhưng bản chất vẫn không thay đổi, tửu lượng khá hơn, nhưng cứ uống như uống nước thì vẫn sẽ say.

Không rõ đã nốc bao nhiêu rượu vang và champagne, lại thêm nửa chai Pastis, cuối cùng cậu cũng tự chuốc mình say lảo đảo, ngay trước mặt bảy vị quản lý cấp cao ngã thẳng vào lòng Lương Văn Kiêu.

Nhóm quản lý vốn quen với cảnh này, chẳng lấy gì làm lạ, ai cũng biết quan hệ giữa cậu và Lương tổng rất thân thiết. Trong công ty, có việc hay không có việc Trần tổng đều hay sang văn phòng Lương tổng, lần công tác Paris này lịch trình hai người gần như trùng khớp; nghe nói hôm qua còn cùng nhau đi Burgundy chơi suốt một ngày một đêm. Đương nhiên cũng chỉ là "nghe nói" mà thôi.

Còn thân tới mức nào, mỗi người tự có suy đoán, nhưng bề ngoài ai nấy vẫn giữ sự chuyên nghiệp và lễ độ, không ai dại gì tọc mạch bàn tán đời tư của sếp.

Có lẽ vì mối quan hệ riêng tư này đã sớm bị chính cấp trên biết rõ, hoặc vì Thượng Phong chuẩn bị rút lui nên hợp tác giữa hai người cũng sắp khép lại, Lương Văn Kiêu không còn quá để tâm tiểu tiết. Dù không công khai nhưng thỉnh thoảng vượt rào một chút cũng không sao.

Anh nhờ người gọi xe, dặn đồng nghiệp khác chăm sóc Vạn Lý cũng đã say mèm, sau đó dìu Trần Tễ bước đi không nổi ra về trước.

Trần Tễ vẫn giữ chút lý trí để không hôn anh ngay giữa đám đông, nhưng vừa ngồi vào taxi liền không nhịn được nữa, lập tức dán chặt lên người Lương Văn Kiêu, mím môi chu mỏ, cố tìm đúng vị trí.

Lương Văn Kiêu ôm lấy cậu, thuận theo cậu hoàn thành nụ hôn, hơi thở ấm nóng lẫn men rượu phả vào, đầu lưỡi anh chạm tới dư vị còn sót lại của Pastis: vị cay nồng của hồi, vị đắng mát của cam thảo, vị the mát của bạc hà xen lẫn chút ngọt dịu.

Tài xế taxi người Pháp vốn quen với cảnh hai người đàn ông ân ái, chẳng lấy làm ngạc nhiên hay khó chịu. Trái lại còn lén nhìn qua gương chiếu hậu như đang thưởng thức một khung cảnh phương Đông bất ngờ nở rộ trong không gian chật hẹp này.

Lương Văn Kiêu và Trần Tễ hôn nhau một lúc rồi dừng lại, anh nâng mặt cậu, nghiêm túc thực hiện lời hứa.

"Thuỵ Thuỵ, anh yêu em."

Anh không chắc Trần Tễ đã say đến mức nào, còn nghe hiểu được không, nhưng ít nhất khi cậu nghe thấy ba chữ ấy thì lập tức bật cười ngây ngô, đôi mày cong cong, mắt sáng long lanh, khóe môi nhếch lên để lộ hàm răng trắng đều.

Về đến khách sạn, Lương Văn Kiêu gọi phục vụ mang nước chanh mật ong lên, đỡ cậu uống nửa cốc, sau đó giúp cậu thay đồ, dìu vào phòng tắm.

Tắm gội xong, tóc cũng được sấy khô, Trần Tễ tỉnh táo hơn đôi chút, cậu bấu lấy tay anh, gặng hỏi về cuộc thương lượng với Phong Trọng Lễ.

Lương Văn Kiêu đáp: "Mọi chuyện đều thuận lợi, đừng lo, chi tiết để mai em tỉnh hẳn rồi anh kể."

"Em bây giờ… tỉnh lắm rồi!" Trần Tễ lè nhè nhưng gương mặt lại vô cùng nghiêm túc, "Anh Kiêu, nói em nghe đi, Phong Trọng Lễ… không bắt anh chia tay với em chứ?!"

Lương Văn Kiêu véo nhẹ má cậu: "Sao tự nhiên nhắc đến chia tay, anh nói rồi, mọi việc đều ổn, đừng nghĩ linh tinh."

Trần Tễ bĩu môi, giọng vừa ấm ức vừa ngang ngạnh: "Nhưng em cứ muốn lo cho anh! Em thích anh đến thế cơ mà, lo cho anh một chút thì có sao đâu!"

Lương Văn Kiêu bật cười, dỗ dành: "Được, vậy vất vả Trần tổng lo lắng cho anh rồi."

Trần Tễ vùng vằng: "Gọi em là Thuỵ Thuỵ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!